Cô thật sự không biết nên tin vào đâu nữa. Người giống như Lôi Dực, ai có thể dám tin tưởng vào việc hắn sẽ thật lòng đối đãi chứ không phải vì lợi ích của bản thân.
Cô cho đến bây giờ đều không dám nói ra chân tướng thật sự về tất cả mọi điều mà hắn đã làm cho gia đình cô, Tư Duệ cô sợ người mẹ mà cô tôn kính nhất, từ nhỏ luôn dạy cô nghèo cho sạch rách cho thơm sẽ biết được con gái của bà là loại người đáng kinh bỉ như thế nào, cô sợ bà sẽ không chịu nổi.
Người con gái luôn khiến bà tự hào là một kẻ hám lợi cầu vinh.
- Mẹ từng gặp cậu ta một lần, con người vẻ ngoài rất chín chắn trưởng thành. Là người có học thức và biết suy nghĩ, cậu ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Lớn hơn con 18 tuổi.
Cô lí nhí nói trong miệng, không biết mẹ cô có bị bất ngờ quá hay không.
- Vẫn còn nhỏ hơn mẹ, không sao không sao.
Bà cười xòa, tình cảm mà, là thứ trước nay vô cùng khó nói. Nếu là duyên thì không tránh được, cũng không chọn lựa được đâu.
- Nhìn những việc này cho thấy cậu ta rất muốn đứa nhỏ, chắc sẽ không đối xử tệ bạc với mẹ con con đâu.
- Ông ta chỉ muốn đứa trẻ, xong việc rồi đá con đi cũng không chừng.
Bà lắc đầu thở dài, đứa nhỏ này trước nay luôn cố chấp như vậy. Cũng là do từ nhỏ đã sống thiếu tình thương của một người cha, cho nên tiểu Duệ của bà luôn thiếu niềm tin với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-giua-danh-vong/205252/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.