Lôi Dực cao hứng nhìn cô gái đang an tỉnh ngủ trên giường bệnh, đôi lông mày thường ngày khi đối diện với hắn luôn nhíu lại bây giờ đang tự nhiên giãn ra, hàng mi dài cong cong, gương mặt xinh đẹp nhưng có vẻ thiếu đi chút sức sống.
Hắn tiến lại gần giường bệnh hơn, niềm vui to lớn khiến cho trái tim vốn dĩ tịch mịch trong lồng ngực trở nên cuồng nhiệt.
Đặt hờ tay lên trên chiếc bụng thon thả của Tư Duệ, hắn vẫn chưa cảm nhận được ở bên dưới đang thật sự hiện hữu một sinh linh mang trong người dòng máu của hắn.
Mỹ nhân có chút cựa quậy, đôi môi nhỏ của cô mấp máy. Bởi vì trải qua biến động, vậy nên tầm mắt của Tư Duệ vẫn còn chút tối tăm.
- Em tỉnh rồi à?
- Tôi đang ở bệnh viện sao?
Chợt giống như nhận ra điều gì đó, cô có chút hốt hoảng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.
- Yên tâm đi! Lúc em ngất đi tôi chỉ gọi đạo diễn tới, mọi người đều nghĩ là em mệt vậy nên đã về nhà sớm. Chuyện em đến bệnh viện không có ai biết đâu.
Lôi Dực vén lại góc chăn cho cô, ánh mắt hoàn toàn bình lặng khác xa với vẻ hào hứng ban nãy.
- Thế em định khi nào mới nói thật với tôi?
Hắn rất bình thản mà hỏi cô, trong giọng nói dường như có chút ý hờn trách.
Trái tim của Tư Duệ dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cắn cắn môi. Sợ hãi đến nỗi gương mặt đã tái càng thêm tái.
- Ông đã biết rồi sao?
- Tài năng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-giua-danh-vong/205251/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.