Kết thúc việc ký hợp đồng, chỗ này cũng không cần thiết có sự góp mặt của cô nữa. Càng không muốn hơn việc cùng thở chung một bầu không khí ngột ngạt này, Tư Duệ liền lễ độ xin phép rời đi.
Thư Nguyên cũng thức thời tự giác rời khỏi phòng làm việc của mình ngay sau đó, chẳng hiểu sao lão ta có cảm giác ngay khi Đỗ Tư Duệ đi khỏi, sắc mặt của đại nhân vật kia liền chuyển biến nhanh đến chóng mặt. Nhưng lại là kiểu chuyển biến vô cùng tệ đi, lão ta nhìn cũng không dám nhìn, chỉ biết cười hề hề cúi đầu chào rồi chuồn nhanh. Ở lại thêm chút nào lão sẽ càng yếu tim thêm phút đó.
Cho dù là làm ra loại chuyện buồn cười như tự rời khỏi văn phòng của mình để nhường chỗ cho người khác nói chuyện, thì cũng chẳng quan trọng bằng việc chẳng may đắc tội với vị đại nhân kia.
Lôi Dực vốn không có hứng với chuyện hàn huyên tâm sự sau khi xa cách, ngay lập tức duỗi chân đứng lên. Vũ Hân liền thay đổi thái độ, giống như rắn nước chồm đến ôm lấy thắt lưng hắn.
- Dực! Anh sao lại muốn rời đi rồi?
Người đàn ông thở hắt ra, không khoan nhượng gỡ tay nàng, phủi vạt áo cao ngạo thẳng lưng đứng lên. Động tác thể hiện khí thế của bề trên, bất cần lại xa cách.
- Từ lúc em trở về anh liền lạnh nhạt như vậy, rốt cuộc là tại sao?
Nàng ta vì công việc lưu diễn hơn một năm, lúc rời đi rõ ràng là bảo bối, khi trở về lại biến thành đồ phế thải không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-giua-danh-vong/1281876/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.