Ánh mắt khát dục càng lúc càng nóng, không chút nào che đậy bày ra trước mắt cô. Lôi Dực ôm cô rất chặt, đến nỗi bả vai Tư Duệ có chút đau đớn.
Lời của hắn truyền vào tai cô, khiến cho nó giống hơ qua phải lửa. Nét mặt cô gái vừa hồng vừa trắng, cúi đầu không dám đối diện. Giống như tư thái của một đứa trẻ làm phải chuyện xấu mà trốn tránh người lớn.
- Ông, đừng như vậy mà.
- Duệ nhi, Duệ nhi
Cứ như vậy mà trầm thấp gọi, tâm trí, đáy mắt chỉ còn duy nhất hình ảnh của cô. Hắn nhất định là điên rồi, cách đây khoảng nửa ngày còn không ngừng tìm cách làm khó dễ. Chỉ thoáng chốc nhanh như vậy đã gục đầu vào cơ thể cô mà mê đắm. Nếu như cô gái này muốn giết hắn, có phải hắn cũng tình nguyện cho cô một dao đâm chết hay không.
Tao nhã với tay cầm lấy điện thoại trên bàn, dứt khoát ấn gọi một dãy số. Không đến 3 tiếng chuông, đầu dây bên kia đã nhấc máy.
- Ông chủ! Người có gì cần căn dặn?
Người đàn ông bên kia đáp lời một cách máy móc, ngữ điệu lại cung kính vô cùng.
- Đến biệt thự ngoại ô, xe của em trai Đỗ tiểu thư đậu ở đấy. Gặp được cậu ta rồi thì báo lại cho tôi.
Cứ như vậy hắn thẳng thừng ngắt di động. Chú ý lắng nghe cuộc gọi của người đàn ông thâm sâu này, sự căng thẳng của Tư Duệ cũng theo đó mà trỗi lên.
- Ông không cần phải biết rõ tình hình sao?
Không quan tâm chút nào đến lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-giua-danh-vong/1281867/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.