- Mau phá nát chỗ này cho tôi!
*Gâu Gâu Méo Méo!*
Ba bốn tên đàn ông bước tới, gom hết những đồ vật có trong phòng mà ném xuống mặt đất. Tiếng loảng xoảng kèm theo tiếng kêu inh ỏi của những con vật trong chuồng cứ thế tiếp nối nhau, khiến cho không gian càng lúc càng ồn ào, Lâm Tử Tranh chỉ biết ngồi xuống đất ôm mặt khóc, bất lực vì không thể làm được gì chúng. Còn Phó Ngọc Quỳnh và Thôi Tuyết Giao đứng bên ngoài cười hả hê.
- Á!!! Á!!
Không khí đang hỗn loạn thì bỗng nhiên một con mèo vàng từ đâu lao tới, nhảy lên đầu một trong bốn tên đó, dùng móng vuốt tấn công bọn chúng túi bụi. Trong lúc đó một tên tóm được con mèo, liền ra sức muốn bóp chết nó.
- Một con mèo mà cũng dám đối đầu với bọn tao sao?! Mày chết đi!
- Đừng mà!!! – Lâm Tử Tranh gào lên trong vô vọng.
Tên đó ra tay bóp mạnh con mèo vô tội, bỗng nhiên đôi mắt của nó sáng rực lên, khiến cho ai nấy đều chói mắt đến nỗi phải nhắm mắt mình lại. Lâm Tử Tranh nhắm nghiền mắt, lấy hai tay che mặt mình lại, thì bỗng âm thanh của mấy tên đó im bặt, cô liền mở mắt ra, nhìn thấy cả bốn tên đều nằm lăn ra sàn, còn con mèo vàng thì biến mất tăm. Phó Ngọc Quỳnh đứng bên ngoài thấy thế thì ngỡ ngàng, lúc nãy cô chưa kịp nhìn thấy gì, mở mắt ra đã thấy bọn đàn em nằm lăn quay.
- Sao có thể chứ?! Chuyện gì đã xảy ra?! – Phó Ngọc Quỳnh hốt hoảng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-2-tieu-mieu-the-mang/929379/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.