Sáng hôm sau tỉnh lại, cũng không có di chứng gì của say rượu.Thập Tam không ở trong phủ, tôi sảng khoái tinh thần đi gặp Trắc phúc tấn của cậuta, cảm tạ việc tiếp đãi, sau đó cáo từ.Trường Quốc Tử Giám ít khi cho nghỉ một ngày, tôi đáp ứng Lý Hạo cùngra ngoại thành chơi, kết quả sáng sớm mới trở về tiểu tử này đã bắt đầu khởi binh vấn tội. Tôi nói với cậu ta: cho cậu ta hai lựa chọn, mộtlà im lặng, bây giờ đi; hai là, tôi tìm tiết mục khác, mời cậu ta cứ tự nhiên.Vì thế cậu ta liền trưng ra khuôn mặt đần thốiim lặng. Nhưng cậu ta luôn là người mau quên, còn chưa tới nơi đã cười cười nói nói với tôi, tôi cảm thấy cậu ta rất đáng yêu.
Đích đến của chúng tôi hôm nay là Đào Nhiên Đình, ở bên ngoài nội thành Tuyên Vũ, trong ngoại thành Vĩnh Định. Nghe nói là vùng thôn dã vắng vẻ mà đẹp đẽ, là nơicủa những văn nhân mặc khắch (những người có học, biếtvăn thơ),sĩ tử các nơi vào kinh đều ở đây. Theo suy nghĩcủa tôi thì cùng lắm chỉ có mấy cây liễu già, một vùng cỏ lau và vài hồ nước. Được người ta xem trọng như vậychủ yếu là bởi vì tất cả những cung điện nguy nga tráng lệ và phong cảnh nước non hùng vĩ đều là khu cấm địa, luôn bị phong tỏa. Bằngkhông loại địa phương này sao có thể xếp ở trên?
Hóa ra Đào Nhiên Đình là một tòa miếu, gọi là am từ bi, được trùng tu lại năm Khang Hi ba mươi lăm. Bên cạnh am có mộtđình nghỉ mát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-duong/3243720/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.