Vài ngày sau, tôi mang theo Hồng Nguyệt Nhi và sủng vật củatôi vào phủ bối lặc.Lúc đi, mợ kéo tay tôi ân cần chỉ bảo, dặn tôi thái độ xử sựphải kính cẩn thận trọng, ngàn vạn lần đừng giở tính khí ngang ngược ra. Cậu không nói gì cả, chỉ vỗ vai tôi nói: "Đi đi, tự mìnhbảo trọng." Tôi nghe xong thếnào cũng thấy lạ lùng, giống như "tự cầu phúc" vậy.
Cuối cùng, mợgiống như đang gả nữ nhi lưuluyến không buông, lau nước mắt tiễn tôi lên xe ngựa. Tôi cười an ủi bà, nói: "Lời của mợcon đã nhớ kỹ. Mợ đừng buồn,qua vài ngày con sẽ về." Đương nhiên phải trở về, chẳng lẽmuốn ăn không ở không nhà người ta cả đời sao?
Cuối cùng tôi cũng biết vị Bát bối lặc này là người ra sao----Anh ta là Bát a ca của hoàng đế, huynh trưởng củaThập Tam và Thập Tứ. Lại là người một nhà! Tôi nói dù thế nào cũng chưa từng gặp phúc tấn của Bát a ca, sao cô ấy có thể 'yêu thích' tôi được, tám phần mười là do Thập Tứgiật dây.
Xem ra ngay từ đầu tôiđã phạm phải sai lầm nghiêm trọng,tôi không nên đẩy Thập Tứ vào hồ nước, cũng không nên lạnh lùng cựtuyệt cậu ta. Con người mà, đều có loại tâm lý bị coi thường, càng không chiếm được thứ gì đó, càng muốn nghĩ cách đem tới tay. Tỷ như ngày trước tôi đi mua laptop,có hơi vừa ý với một nhãn hiệu, nhưng vẫn chưa đem đủ số tiền. Không ngờlần sau đến, loại đó đã bán hết rồi, tìm hết cả siêu thị điện tử cũng chỉ nhậnđược câu trả lời là đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-duong/3243714/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.