"Tham kiến Hoài Dương Vương." Dẹp xong binh, Tiêu Thành Diễn tiến vào doanh trướng ôm quyền hành lễ với Văn Nhân Quán.
"Hai ta đều là Vương, không cần đa lễ. Hơn nữa, theo lý thuyết ta phải gọi ngươi là muội phu mới phải." Văn Nhân Quán cười cười, ngồi dậy đi tới trước mặt vỗ vỗ bả vai Tiêu Thành Diễn. "Muội phu tuổi trẻ tài cao. Quân ta chỉ tổn thất hai nghìn mà đã đánh chiếm được một thành trì của địch rồi." Trong mắt tràn đầy tán dương.
"Ta là gì so với tam ca, không đáng nhắc đến." Tiêu Thành Diễn nhìn xem Hoài Dương Vương trước mặt, dung mạo có đến ba phần giống Lạc Nhi. Liền cảm thấy thân thiết.
"Muội phu khiêm tốn rồi." Văn Nhân Quán chắp hai tay sau lưng, xoay người đến bản đồ cạnh bàn. Cúi xuống suy tư.
Tiêu Thành Diễn thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
"Muội phu có ý kiến gì không?" Văn Nhân Quán thấy hắn cũng đang chăm chú xem lấy. Tò mò hỏi.
"Địa thế phía trước của Ngụy quốc tương đối bằng phẳng, trực tiếp đánh một đường, Đô thành nhiều núi, đánh đến An huyện, một độ ngũ từ Kì Cốc hướng bên trái đi. Một đội thì hướng bên phải. Hai hướng giáp công. Mới có thể lấy được An huyện. An huyện bị chiếm rồi mới có thể trực tiếp công kích Ngụy quốc. Mà lại khiến bọn hắn không cách nào phản công." Tiêu Thành Diễn nhìn xem bản đồ trước mặt trầm tư một chút. Mới chậm rãi nói ra.
"Lâm tướng quân bị trọng thương, bổn vương nghe nói, đại ca ngươi Tiêu Thành Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-dien-tien/3202744/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.