Giờ thìn ngày hôm sau, Tiêu Thành Diễn đi tới bên người Văn Nhân Lạc. Lạc Nhi sớm muộn gì cũng nên biết rõ... Nội tâm vẫn còn do dự "Lạc Nhi... Ta có lời muốn nói với nàng." Lông mày cau lại, biểu lộ nghiêm túc.
Văn Nhân Lạc để đôi đũa trong tay xuống, cười cười "Diễn... Hôm nay làm sao vậy?"
"Ta..." Tiêu Thành Diễn nhìn xem góc tường, nhất thời không biết làm sao.
"Làm sao?" Văn Nhân Lạc thấy bộ dạng của nàng, hôm nay bị gì mà ấp a ấp úng vậy?
"Hai ngày sau... Ta sẽ nắm giữ ấn soái xuất chinh." Cắn răng một cái, một hơi nói ra. Dù sao cũng phải để nàng biết cho rõ.
Dáng tươi cười của Văn Nhân Lạc bỗng nhiên cứng lại "Diễn, trò đùa này không vui đâu." Trong lòng có vẻ mong chờ.
Hai tay Tiêu Thành Diễn đặt trên vai nàng "Lạc Nhi, ta không có nói đùa... Hôm qua đặc phái viên Ngụy quốc vào kinh, không phải để đàm hòa, ngược lại là tuyên chiến, phụ hoàng sợ vùng biên giới nơi Hoài Dương Vương nắm giữ trụ không vững, mệnh ta nhanh chóng tiến về vùng biên giới... Ta cũng không cách nào kháng cự." Nói xong cúi đầu. Trong nội tâm thật sự không muốn bỏ qua. Huống hồ chính mình đã chủ động xin khai chiến...
"... Phụ hoàng không thể đổi một người khác sao? Ví dụ như Trương tướng quân... Hay Lâm tướng quân chẳng hạn. Vì cái gì lại là Diễn?" Trong lòng khó chịu vô cùng, còn khẩn cầu có thể hay không thay đổi kết cục.
"Lạc Nhi, trong tay ta đang nắm binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-dien-tien/3202742/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.