Tô Mạt quay về ô tô, lấy khăn giấy lau nước mắt. Một lúc sau vẫn khôngnghe thấy động tĩnh ở bên ngoài. Cô khởi động xe. Trong tiếng máy nổ,tâm trạng của cô càng hỗn loạn. Ngày hôm sau, mới sáng sớm Chung Thanh đã gọi điện, nói thẳng: “Chị, đồ của em biến mất rồi”.
Tô Mạt vẫn chưa thức giấc, lười nhác ứng phó: “Đồ gì cơ?”
“Chị thử nói xem?”
“Em không nói, làm sao chị biết được?”
“Bạn học của em bảo gần đây chị đến trường tìm em mấy lần. Biết rõ thứ Bảy tuần trước em về nhà mà chị còn tới ký ức”.
“Thế thì sao nào?”
“Chị, nói thật với chị, em đã nộp đơn tới mấy trường đại học ở Mỹ. Bây giờ có tin tức rồi, chỉ đợi xin visa. Nhận được số tiền đó là em mua vé máybay ra nước ngoài ngay”.
Tô Mạt nói: “Ba mươi triệu có thể mua bao nhiêu tấm vé máy bay? Em bay cả đời này cũng không hết”.
“Chị!” Chung Thanh sốt ruột giậm chân. “Bây giờ em muốn ra nước ngoài. Em cũng biết nhà họ Vương không dễ dàng bỏ qua cho em. Em định nhận tiền xongsẽ đi ngay. Bây giờ chỉ còn thiếu bước cuối cùng, chị không thể ăn trộmđồ của em vào lúc này”.
Tô Mạt bóp trán. “Ăn trộm gì chứ? Thanh Thanh, em đừng nói khó nghe như vậy”.
Chung Thanh tức giận. “Chưa hỏi đã tự tiện lấy đồ, không phải ăn trộm thì là gì?”
Tô Mạt cười. “Chị xới đất cho chậu hoa của em. Chẳng phải em cung thường xuyên xới đất hay sao? Thảo nào nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-chon-phu-hoa/3208122/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.