Mấy tuần sau đó, Tô Mạt không gặp Vương Cư An. Nhóm dự án do lãnh đạo khácphụ trách, chỗ ngồi của anh ở cuộc họp thường kỳ trống không, phòng làmviệc của tổng giám đốc đóng cửa, cứ như anh biến mất hoàn toàn khỏi công ty.
Lúc Tô Mạt đi qua, thư ký của Vương Cư An vừa thu dọn đồ vừa lau nước mắt.Nhìn thấy cô, cô thư ký kéo lại. “Lần này xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Chuyện gì vậy?”
“Con trai của Vương Tổng không còn nữa, bây giờ đến công ty sếp cũng chẳng thèm tới”.
Tô Mạt không hiểu ý, hỏi lại: “Không còn gì cơ?”
Cô thư ký rút tờ giấy ăn, xì mũi. “Tôi cũng vừa nghe nói. Cậu bé đó không cẩn thận, ngã xuống bể bơi ở nhà, bị chết đuối”.
Tô Mạt như bị đánh một cái tát mạnh. Cô không tin, giả bộ nhẹ nhõm: “Chắckhông phải đâu! Sao có thể chết đuối trong bể bơi ở nhà được? Thằng béđã lớn như vậy…”
“Thì vậy đó, ai mà biết được! Thằng bé dễ thương biết bao, lớn tướng rồi…”
Tô Mạt thẫn thờ quay về phòng làm việc. Cô ngồi bất động ở đó cho đến khiVương Á Nam gọi. Trong văn phòng chủ tịch, mấy vị phó tổng và trợ lý đều có mặt. Vương Á Nam ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt sưng húp. Bà hắnggiọng, tuyên bố sắp xếp lại một số công việc. Bà không nói rõ lý do, chỉ cho biết gần đây nhà Vương Tổng có việc nên không thể lo việc công ty.
Mấy người có mặt đều biết rõ ngọn nguồn, cũng không dám hỏi nhiều.
Ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-chon-phu-hoa/3208119/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.