Một khoảng im lặng...
Nhìn sắc mặt Mạc Chính Thuần mỗi lúc một tối, Chu Đinh có hơi lo sợ, gã... sẽ không lại như lần trước chứ? Mà cho dù thế đã sao? Cậu đâu có làm gì sai. Là gã vô lý trước mà. Mạng người là thứ có thể đem đùa sao? Cậu đã nói Tiêu Thần đang gặp nguy hiểm rồi, sao gã vẫn nhất quyết ngăn cấm cậu?
Đột nhiên, Mạc Chính Thuần giật mạnh tay một phát kéo cậu sát vào gã. Ở khoảng cách này, cậu có thể thấy rõ sự tức giận cháy bùng như ngọn lửa trong mắt gã.
Mạc Chính Thuần nghiến răng:
- Em dám nói như thế sao?
- Tôi có gì không dám? - Cậu không sợ cãi lại - Tôi thừa nhận tôi ban đầu không nên hứa hẹn sẽ yêu anh, là tôi sai, tôi xin lỗi. Nhưng giờ tôi nhận ra rồi, anh làm ơn tha cho tôi đi. Tiêu Thần hiện giờ không biết xảy ra chuyện gì, tôi không thể bỏ mặc anh ấy được.
- Em đã nói em yêu tôi cơ mà. Vì cái gì lại đổi thành tên Tiêu Thần kia? Hắn có chỗ nào tốt? Vì sao em lại vứt bỏ tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta để chạy theo hắn?
Chu Đinh có chút mờ mịt. Bao nhiêu năm? Cậu và Mạc Chính Thuần mới quen nhau được hơn một năm mà. Bao nhiêu năm lấy ở đâu ra? Mà cậu với gã thì có tình cảm gì sâu đậm đâu chứ? Nghe gã nói sao cứ như cậu và gã yêu nhau thắm thiết lắm ấy.
- Bao nhiêu năm gì? Tôi với anh có cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-yeu-hay-la-han/3160289/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.