Trương Tuấn Kiệt từ bên ngoài đi vào, nhìn cảnh tượng đau lòng trước mắt, không khỏi xót xa một trận. Anh tự cảm thấy bản thân mình thật bất tài, bao nhiêu năm làm bác sĩ vậy mà cuối cùng lại không cứu được người bạn thân nhất của mình. Anh thật có lỗi, có lỗi với Tiêu Thần, với Chu Đinh, và với chính mình nữa...
- Tiểu Đinh, con đừng như vậy... Chú biết con không muốn nhưng mà... chúng ta không còn cách nào khác. - Tuấn Kiệt vỗ nhè nhẹ lên vai Chu Đinh, không biết phải dùng lời lẽ gì để an ủi cậu. Cú sốc này quá lớn, cậu có lẽ khó mà vượt qua được.
Chu Đinh dường như không nghe thấy, mà cho dù có nghe thấy cậu cũng sẽ coi như không. Tiêu Thần chưa chết, chắc chắn là chưa chết mà. Những lời Tiêu Thần hứa với cậu còn chưa làm, hắn nhất định không chết sớm vậy đâu. Hắn luôn giữ lời hứa mà. Tiêu Thần...
”Có phải anh giận em không? Vì em ương bướng không chịu thừa nhận rằng em yêu anh, nên anh giận em có đúng không? Tiêu Thần, em xin lỗi, em biết em sai rồi. Xin anh đừng trừng phạt em như vậy, tim em đau lắm... Tiêu Thần...”
Chu Đinh ngẩng lên nhìn gương mặt Tiêu Thần, tại sao Tiêu Thần không mở mắt nhìn cậu chứ? Cậu đã biết lỗi rồi mà. Hay là, lời xin lỗi của cậu còn chưa đủ thành ý?
Bất chợt, cậu cúi đầu, hôn lên môi hắn. Lần đầu tiên cậu chủ động hôn hắn, vì muốn xin lỗi, và vì muốn... hắn tỉnh lại. Đôi môi ấm nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-yeu-hay-la-han/3160283/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.