6 giờ tối vừa mới điểm, Dư Vu Quân về nhà đã nhìn thấy Khế Phương trong bộ trang phục màu đỏ lộng lẫy cùng đôi giầy cao chót vót mà quay qua lại trước gương chú tâm vào đến mức không để ý tới hắn.
Dư Vu Quân có chút khó chịu mà ngồi ngay ngắn xuống cạnh bên giường theo dõi từng cử chỉ chuyển động của Khế Phương, ánh mắt không ngừng đốt lên những tia lửa rực cháy chỉ muốn phá hỏng chiếc váy đỏ với phần khoét sâu ngay ở sau khoe chuột đường cong thân thể vẫn còn quá là hoàn mỹ.
Thế Phương thử đi thử lại một lượt đồ la liệt khắp cả giường, bới tung cả tủ quần áo lên nhưng cuối cùng vẫn là mặt mày ủ rũ nhìn sang Dư Vu Quân rồi thở dài:
"Em không có đồ gì để mặc!"
Dư Vu Quân nghe thấy chất giọng buồn của Khế Phương như vậy mà nhanh chóng lao ra khỏi giường chạy đến bên tủ quần áo của hắn và một lượt mở toang:
"Đây! Em muốn lấy cái nào đều được!"
Khế Phương đã buồn lòng thì chớ, bây giờ nhìn thấy hắn ta mà lại càng buồn thêm.
Nhìn tủ quần áo của Dư Vu Quân có khác gì một cái bảng caro đen trắng không có chút màu sắc nào thêm nữa. Ngoại trừ những màu trắng xen kẽ màu đen rồi lại đến trắng rồi lại tiếp tới đen thì hầu như quần áo của hắn ta không hề có một màu nào khác. Dù là quần áo công ty hay đồ mặc ở nhà cũng là một lần mua cả tá giống hệt nhau từ màu sắc chi tiết nhãn hiệu cho đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917936/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.