Chương trước
Chương sau
6 giờ tối vừa mới điểm, Dư Vu Quân về nhà đã nhìn thấy Khế Phương trong bộ trang phục màu đỏ lộng lẫy cùng đôi giầy cao chót vót mà quay qua lại trước gương chú tâm vào đến mức không để ý tới hắn.
Dư Vu Quân có chút khó chịu mà ngồi ngay ngắn xuống cạnh bên giường theo dõi từng cử chỉ chuyển động của Khế Phương, ánh mắt không ngừng đốt lên những tia lửa rực cháy chỉ muốn phá hỏng chiếc váy đỏ với phần khoét sâu ngay ở sau khoe chuột đường cong thân thể vẫn còn quá là hoàn mỹ.
Thế Phương thử đi thử lại một lượt đồ la liệt khắp cả giường, bới tung cả tủ quần áo lên nhưng cuối cùng vẫn là mặt mày ủ rũ nhìn sang Dư Vu Quân rồi thở dài:
"Em không có đồ gì để mặc!"
Dư Vu Quân nghe thấy chất giọng buồn của Khế Phương như vậy mà nhanh chóng lao ra khỏi giường chạy đến bên tủ quần áo của hắn và một lượt mở toang:
"Đây! Em muốn lấy cái nào đều được!"
Khế Phương đã buồn lòng thì chớ, bây giờ nhìn thấy hắn ta mà lại càng buồn thêm.
Nhìn tủ quần áo của Dư Vu Quân có khác gì một cái bảng caro đen trắng không có chút màu sắc nào thêm nữa. Ngoại trừ những màu trắng xen kẽ màu đen rồi lại đến trắng rồi lại tiếp tới đen thì hầu như quần áo của hắn ta không hề có một màu nào khác. Dù là quần áo công ty hay đồ mặc ở nhà cũng là một lần mua cả tá giống hệt nhau từ màu sắc chi tiết nhãn hiệu cho đến phong cách. Nếu như mọi người mà không biết rằng hắn ta mới có 26 tuổi đầu thì có lẽ nhìn qua sẽ nghĩ rằng đây chính xác là tủ quần áo của một ông già trung niên không thích màu sắc.
Hoặc là hắn ta vốn dĩ bị ám ảnh cưỡng chế với hai cái màu này.
"Mua như anh thế này chắc chắn là không cần phải đau đầu suy nghĩ: ngày hôm nay phải mặc gì rồi!"
Hắn ta vừa hào hứng giới thiệu bộ sưu tập của mình cho Khế Phương song lại chợt nhớ ra bản thân vẫn chưa hề biết được rằng hôm nay cô có buổi hẹn gì mà mới về đến nhà Khế Phương đã phải tức tốc thay quần áo đến như vậy.
"Hôm nay Đan Đan cùng chồng của cô ấy lại tới Trường Thành du lịch. Cô ấy muốn mời chúng ta hôm nay đi ăn tối. Tiện thể em giới thiệu anh cho hai người đó."
"Vậy anh cũng được đi sao?"
Hai người đến nhà hàng mà Đan Đan đã đặt sẵn chỗ, cứ như vậy mà ngồi im chờ đợi. Cho dù Khế Phương và Đan Đan là bạn học từ thời còn bé, cũng đã hiểu rõ tâm tính thói quen của nhau nhưng mà riêng cái chuyện cô ấy cao su như thế này thì nghe có vẻ ngày càng tăng level chứ không hề giảm.
Dư Vu Quân nhìn về chiếc đồng hồ đã quá giờ hẹn tới nửa tiếng mà chưa thấy có bóng dáng của cánh cửa mở thêm lần nào nữa mới gật gù:
"Đường có vẻ tắc khá dài đấy!"
Khế Phương đánh mắt nhìn về phía ô cửa sổ mà phóng tầm mắt về phía bên dưới. Bây giờ cũng đâu phải giờ tan tầm mà tắc đường được kia chứ? Đường phố Trường Thành thông thoáng có tiếng, việc tắc đường làm lý do e là không ổn bởi đi vào tầm này ngay cả một chiếc xe cũng có thể bao trọn cả 4 làn đường.
Khế Phương cố nở ra nụ cười gượng gạo:
"Chắc là họ sắp tới rồi! Anh chờ thêm một chút nữa!"
Dư Vu Quân cũng không hề sốt ruột. Hắn lôi ra từ trong chiếc cặp mang theo một bình nước ấm và một gói sữa cho dành riêng cho Khế Phương đã được chuẩn bị từ sẵn ở nhà, lôi ra pha chế ngon lành đưa vào tay của Khế Phương:
"Chúng ta có thể ngồi đợi được nhưng mà em không thể ngồi đợi trong khi bụng đang đói như vậy!"
Mùi sữa bầu ngai ngái vốn dĩ pha nên đã ngay lập tức có thể trà trộn vào không gian mà tiến tới mũi của tất cả mọi người ngồi ở tứ phía. Nhưng mà Khế Phương cũng không thể ngờ rằng cái cốc sữa của cô đang cầm trong tay lại có thể khiến cho mọi người thực sự quay đầu về phía hai người mà vang lên vài tiếng:
"Cậu ấy chu đáo thật còn mang cả sữa đến cho vợ!"
"Đây mới là người chồng mà tôi cần chứ người đang ngồi bên cạnh tôi bây giờ thì không phải!"
...
Vài lời cảm thán vang lên khiến cho Khế Phương đỏ bừng mặt mà vội vã tu một hơi hết cốc sữa nóng trong tay ngon lành mà không hề cảm thấy khó khăn như bình thường.
"Sữa bầu ở đâu mà gớm vậy? Ai lại mang cái sữa đấy đến đây uống bao giờ?"
Giọng nói có phần khó chịu đang vang lên mà tến lại gần Khế Phương. Nhưng đợi đến khi mọi chuyện diễn ra theo đúng như ý trời sắp xếp, Đan Đan nhìn thấy cốc sữa trong tay của Khế Phương vẫn còn lại một ít mà thất thanh lớn tiếng như muốn tá hỏa kéo cả làng nước tới mà nghe thấy cùng:
"Khế Phương ơi! Cậu có bầu rồi sao? Cậu có bầu với ai thế? Cậu có bầu từ khi nào thế? Cậu không định nói cho tớ biết hay sao, đến khi nào cậu mới nói cho tớ biết? Nếu như mà tớ không gặp được cảnh này thì cậu có định nói cho tớ biết hay không? Vậy chúng ta liệu có đi ăn mừng luôn hay không? Chúng ta sẽ ăn mừng những gì nào? Cậu muốn đi chơi những gì nào?"
Khế Phương thấy cô bạn thân quá đỗi kích động, còn có nhiều phần kích động hơn cả chính chủ mà mới đưa tay lên miệng suỵt khẽ lấy một cái:
"Có bầu thôi mà! Làm gì mà lớn chuyện như thế?"
Nói rồi Khế Phương kéo Đan Đan lại ngồi sát bên cạnh để mặc cho hai người đàn ông cứ tiếp tục chào hỏi qua lại bằng ánh mắt với nhau. Đan Đan nhìn sang Dư Vu Quân, thấy người đàn ông lạ mặt nhưng lại có nhiều phần quen mắt mà nhìn sang Khế Phương:
"Đây là Dư Vu Quân, là chồng của mình, hai đứa mình đã kết hôn với nhau được một tuần rồi. Còn đây là Đan Đan bạn của em từ hồi bé và đây là Bạch Vũ Tân chồng của cô ấy."
Dư Vu Quân từ lúc đầu nhìn thấy Bạch Vũ Tân mà đã luôn cảm thấy ngờ ngợ dường như đã gặp ở đâu rồi. Nhưng mãi tới tận đến khi chào hỏi mới phán đoán được ra mọi chuyện, hóa ra cái người mà ngày trước hắn ta từng gặp Khế Phương ở cùng lại là tên này, hóa ra ngày ấy lại là hắn ta tự mình hiểu nhầm mới gây ra nhiều chuyện như thế!
Đan Đan nhìn Dư Vu Quân lúc lâu rồi mới lên tiếng nói:
"Hình như anh này có vẻ rất quen! Có phải anh là người nổi tiếng hay không?"
"Không phải! Tôi không hề nổi tiếng, vợ tôi mới là người nổi tiếng! Tôi chỉ là người làm công ăn lương đến tháng trả tiền cho nhân viên thế thôi, làm gì có thời gian mà nên tivi báo chí để thành người nổi tiếng đâu chứ! Chúng ta là ngày đầu gặp mặt mà, cô không nhớ sao?"
Không khí giữa Dư Vu Quân và Đan Đan có nhiều phần bất thường mà Khế Phương mới cảm thấy lo lắng. Dường như hai người họ không phải là mới gặp lần đầu hoặc có chăng là đã từng gặp mặt nhưng Đan Đan lại chưa hề nhớ rõ là gặp ở đâu còn Dư Vu Quân thì lại một mực muốn cho Đan Đan nhớ rằng hắn ta chỉ là lần đầu gặp gỡ.
Rất nhanh mọi chuyện đã bị hóa giải bằng những câu nói đùa giỡn vui vẻ giữa Khế Phương và Đan Đan. Mọi chuyện cứ thế diễn ra trong buổi tiệc tối êm đềm.
Mọi thứ cứ diễn ra như vậy không thay đổi cho tới khi Khế Phương đi vào nhà vệ sinh. Đan Đan lên tiếng:
"Ngày hôm đó, chính là anh đã đến lấy đoạn video từ trong tay của tôi! Cũng chính là anh đã phát tán đoạn video đó đến chóng mặt, bây giờ anh lại là chồng của Khế Phương. Rốt cuộc là anh có mục đích gì?"
Dư Vu Quân buông dao nĩa xuống đĩa thức ăn, ánh mắt không còn vui vẻ, Gương mặt đanh lại mà khoanh tay dựa vào thành ghế:
"Chẳng có mục đích gì cả! Tôi thích cô ấy! Tôi muốn lấy cô ấy làm vợ thì bây giờ tôi là chồng của cô ấy, thế thôi!"
"Lúc trước rõ ràng là chính tay anh đã phá hủy cuộc hôn nhân của cô ấy mà bây giờ anh lại có thể nói những lời như thế này? Cô ấy có biết rằng anh chính là người đằng sau hay không?"
Dư Vu Quân cười lên một tiếng lớn. Hắn ta không nghĩ rằng bạn của Khế Phương có thể nói được câu nói này! Cuộc hôn nhân của Khế Phương lúc trước vốn dĩ là do Trịnh Đăng Bảo không biết trân trọng còn hắn ta chẳng qua chỉ là vì lợi ích kinh doanh của công ty lúc đó mới phát tán video mà Khế Phương căn bản cũng muốn dùng video đấy để chấm dứt cuộc hôn nhân bản thân không thể chịu đựng thêm được nữa. Như vậy là hắn ta sai sao?
"Tôi gặp cô ấy lần đầu tiên không phải là lúc phát tán video của cô ấy mà là khi cô ấy bắt đầu biết về Trịnh Đăng Bảo. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng sau này sẽ cưới cô ấy làm vợ nhưng tới khi biết được cô ấy đã có gia đình, bản thân tôi cũng chỉ là muốn chúc phúc cho cô ấy mà chấp nhận từ bỏ. Nhưng không thể nào tin được rằng cuộc hôn nhân đó lại là một sai lầm. Tôi muốn giúp cô ấy cũng như giúp chính bản thân mình, chẳng lẽ cô cảm thấy điều đấy là tôi lừa dối tình cảm của Khế Phương bây giờ sao?"
Dư Vu Quân dừng lại một chút lại lên tiếng:
"Vì tôi là người lúc đó đến tìm cô mà bây giờ lại trở thành một điều khiến cho cô cảm thấy tôi là một tên tra nam? Tôi có năng lực để giúp cô ấy lúc trước cũng như có năng lực để bây giờ bảo vệ cô ấy, có trách nhiệm cả đời đối với Khế Phương thì có lý do gì mà lại chỉ vì cô có thành kiến nên tôi phải lo lắng?"
Bạch Vũ Tân không khí có vẻ căng thẳng mà nhanh chóng lên tiếng xoa dịu:
"Được rồi! Được rồi! Dù sao thì cũng là phải trải qua một quãng thời gian dài Khế Phương mới có thể mở lòng được ra. Nếu chuyện lúc trước có thể ảnh hưởng tới tình cảm của họ thì chẳng qua họ cũng chỉ là hữu duyên vô phận mà thôi, em không cần phải quá lo lắng. Tin rằng Khế Phương cũng sẽ có lựa chọn của riêng mình!"
Khế Phương từ bên trong nghe thấy những lời nói chuyện của bàn bên ngoài mà nhanh chóng bước ra trước mặt mọi người lặng lẽ:
"Chuyện đó mình đã biết từ trước rồi, cũng không phải là bí mật gì cả. Bây giờ cảm ơn cậu, vì cậu đã nói ra để cho anh Quân cũng có thể nói ra hết suy nghĩ của bản thân trong đầu. Mọi người bây giờ đều là thoả mái nhẹ lòng không cần nghĩ ngợi gì nữa hết. Mình tin rằng lần này mình chọn đúng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.