Dư Vu Quân ngồi yên trong gian phòng rộng lớn. Hai mắt hướng về phía bầu trời xa xa. Một màu đỏ rực ánh hoàng hôn buông xuống, chiều tà vụng về gợi lại những phút giây ngọt ngào ấm áp.
Hoá ra hắn không hề mang cảm giác tội lỗi ở bên cô. Là hắn đã tự gieo trong lòng cái cảm giác tội lỗi để đưa Khế Phương đến đây. Khi cô ở đây thật tốt. Mỗi ngày của hắn cho dù có khép mình trong gian làm việc cũng sẽ cần trọng nghe từng hơi thở phòng kế bên.
Hắn luôn tự hỏi hôm nay Khế Phương thế nào? Hôm nay cô ấy có mệt không? Hôm nay liệu cô ấy có muốn nghe những âm thanh đánh máy liên tục như thế này không? Và hôm nay liệu khi gặp hắn cô có vui không?
Hắn chưa dám hỏi điều ấy, chỉ biết âm thầm gọi điện cho Sương Phong hỏi tất cả tình hình của Khế Phương.
Nhưng rồi tất cả lo lắng của hắn đều trở thành hiện thực.
Khế Phương vẫn lưu luyến về người chồng khi trước.
Khi nghe thấy chuyện Kính Nghị bị thu mua, rõ ràng hắn đã im lặng cố không để Khế Phương buồn, không muốn tiếp tục câu chuyện với Sương Phong. Nhưng rõ ràng cô vẫn nghe thấy, vẫn để trong lòng.
Khi Khế Phương hôn hắn. Rõ ràng cảm nhận chính là dư vị tình cảm dịu dàng nhưng hoá ra lại là hắn tự mình đa tình. Là Khế Phương biến hắn trở thành người đàn ông kia. Là Khế Phương nhớ lại những ngọt ngào trong quá khứ, không phải nghĩ tới Vu Quân này.
Thứ hắn cần là gì chứ? Là hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917893/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.