Lịch tuyên truyền phim dày đặc khiến Khế Phương cũng không tài nào có thời gian nghỉ ngơi. Thân là võ sư dạy kiếm nhưng bây giờ còn phải kiêm cả chức bảo vệ như này thực sự quá chèn ép sức lao động mà!
"Lát cậu có về ký túc không?"
Lâm Tình đi ngay bên cạnh Khế Phương, tò mò hỏi.
"Có! Tớ ở lại ký túc mấy ngày, đến khi hết thời gian tuyên truyền phim sẽ quay lại công ty."
"Vậy tối nay mình đi ăn được không? Sau này không biết có cơ hội gặp lại hay không."
Khế Phương do dự một hồi mới gật đầu đồng ý. Mặc dù hai người có rất nhiều thời gian quý báu bên cạnh nhau nhưng chung quy tình bạn trong giới giải trí thực sự không lâu bền. Cũng coi như lần đi ăn này có thể là tiếp tục kéo dài tình bạn nhưng cũng có thể là chấm dứt sau này khó có cơ hội gặp.
Hơn nữa mối quan hệ của cô với Dư Vu Quân lúc này thực sự không biết nên giải thích tiếp tục như nào. Cô không muốn chen chân vào giữa hai người nhưng cũng không đành lòng dứt bỏ. Vậy thôi cũng để mặc theo thời gian.
23 giờ đêm...
Khế Phương lang thang bên đường hồ Trường Thành. Đây chính là quảng trường lớn nhất của thành phố xa hoa lộng lẫy này. Trời đã về đêm từ rất lâu nhưng cái không khí hân hoan nhộn nhịp vẫn không thể nào chấm dứt. Phố xá, đèn đường sáng trưng, xe cộ vẫn tấp nập, nhừng người nói chuyện nắm tay thân thuộc.
Khế Phương chưa từng nghĩ đến một cuộc sống mới của cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917892/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.