Khế Phương đỡ lấy cánh tay đang từng bước vồ vập con mồi của phó đạo diễn. Ánh mắt mơ mịt hận một nỗi không thể mở to dí sát con mồi ngay trước mặt của ông ta bỗng thần kỳ mở lớn, hai tròng đen ngươi long sọc, hàm răng ghiến két vào nhau để lộ từng mảng vàng hôi bám đầy dơm dúa.
"Cô đang làm cái gì vậy?"
Mặc dù hoàn cảnh ngượng ngạo rõ ràng nhưng ông ta vẫn điềm nhiên thấp giọng hỏi một câu chứa đầy oán giận. Là Khế Phương đã phá bĩnh niềm vui của ông ta. Là Khế Phương đang tự mình chuốc lấy phiền phức. Là miếng mồi ngon đến tận miệng mà lại bị một kẻ không ra gì chặn trước.
Ông ta không còn hạ giọng để hỏi mà trực tiếp đẩy men rượu lên tập óc, gào lớn:
"Còn không mau buông tay tao? Con nhãi ranh này mày chán sống rồi sao?"
Khế Phương càng lúc càng nắm chặt cánh tay thô thiển đó như nắm chặt chiếc giò heo ôi thối đáng vứt bỏ ngoài đường.
Nếu như ngày xưa, lúc tên Hứa Vĩnh ấy làm những hành động vô sỉ với cô, chỉ cần một chút ánh mắt Trịnh Đăng Bảo dịu dàng hay cánh tay hắn bao che cho cô thì có phải bây giờ cô đã không cần mạnh mẽ tới mức này. À không, là lúc đó cô cũng không cần phải giả bộ đánh ngất tên đàn ông đê tiện làm bẩn tay như thế.
"Buông tay ra đi, đừng làm lớn chuyện."
Cô gái ngồi bên cạnh Khế Phương vừa thấy cảnh hoảng hốt này chỉ biết nhăn mặt lo lắng. Cô ấy kéo kéo, giật giật vạt áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917884/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.