Tháng 7 năm 2014.
Một mùa hè oi bức đầy những dấu chân mệt mỏi. Dư Vu Quân của những năm tháng đó chỉ là một cậu nhóc 15 tuổi. Cái tuổi không còn bé nhỏ nhưng cũng chưa thể nói đã đến độ trưởng thành. Nhưng hắn của bấy giờ chính là một hình hài phiên bản nhỏ của hiện tại. Không vô tư, không hồn nhiên, cuộc đời trải qua mỗi ngày hoàn toàn là tự bản thân giả tạo mà thành.
Nhưng cho dù có thể nào đi chăng nữa thì vẻ đẹp trai bao giờ cũng đáng tha thứ.
"Đây là thư tỏ tình của cậu sao?"
Dư Vu Quân ném lại một xấp giấy hồng xuống bàn một phát đanh thép. Những tập giấy bé xinh được gói gọn thành hình vuông vắn đại diện cho tâm tư mỏng manh đầy chân thực của thiếu nữ mới yêu. Nhưng nó lại bị một kẻ đơn phương phá nát không cần mặt mũi.
Cô gái bị hắn doạ dến mức toàn thân run lẩy bẩy xấu hổ oà khóc chạy đi.
Đúng là nên chạy. Cái việc viết thư còn phải lén lút, hơn nữa viết thư cho hắn chính là việc cầu may nhất trong cuộc đời. Bây giờ còn bị tìm tới tận cửa, không xấu hổ chỉ có thể là kẻ điên.
"Sao anh lại có thể đối xử với cậu ấy như thế. Cậu ấy thích anh đáng lý là thích một người hiểu chuyện. Nhưng bây giờ hoá ra thứ cậu ấy thích chỉ là một kẻ muốn làm trò cười, muốn biến tình cảm người khác thành đồ chà đạp."
Khế Phương của lúc ấy chính là một cô bé 13. Một cô bé với hai bím tóc thắt ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917881/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.