Khế Phương quay lại phòng ký túc xá, toàn thân rã rời không còn lấy một chút sức lực. Ngày hôm nay đến đây là quá đủ rồi, công việc bàn giao khiến cô sắp không còn đủ tỉnh táo để tiếp nhận thêm bất kỳ chuyện gì khác trong đầu.
Dòng nước lạnh ồ ạt tuôn xuống, tưới đẫm mát rượi tâm hồn đang ủ rũ mệt mỏi. Mái tóc đen ướt nhẹp, kéo thẳng từng đường nước róc rách lăn dài trên cơ thể nhiều đoạn dấu vết. Làm cái nghề nay như Khế Phương nếu có một thân hình không vết bầm thì chỉ có thể đứng quầy thu ngân. Mấy vết bầm cũ chưa khỏi lại thêm vài vết mới, chúng cứ như một thỏi nam châm hút vạn lực, toàn thân chắc chắc chỉ có thêm những đoạn đó.
Cô lau mái tóc dài, bôi một lượt kem dưỡng rồi thuốc đặc trị. Bây giờ thứ Khế Phương có thể tận hưởng chính là mùi vị nóng rát xuyên qua từng lớp da thịt, chạm đến xương của đống thuốc tan máu bầm. Cái đau đớn này cũng như một sự tận hưởng, nếu không dứt bỏ thì chỉ có vui vẻ chấp nhận. Còn cô là lựa chọn nó.
Điện thoại sáng lên một đoạn góc phòng im lặng thông báo tin nhắn vừa gửi đến.
“Ngày mai tôi xuất viện. Em đến được không?”
Là Dư Vu Quân.
Ngón trỏ của cô khẽ run lên một nhịp lạc hướng, từ từ trượt kéo xuống màn hình. Tất cả chỉ có tin nhắn của hắn, đều đặn mỗi ngày kể từ hôm cô đến thăm viện nhưng không hề có câu trả lời.
Đã bao ngày rồi nhỉ?
Khế Phương đặt điện thoại xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917880/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.