Khi anh trở về, anh sẽlại nói: “Con mắt cô ngày càng sáng, mà mặt lại ngày càng tái nhợt.” Anh nóixong, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều thêm nữa.
Mặc dù anh đối với tôivẫn là thói quen thờ ơ đó, nhưng tôi cũng không ngại. Thứ nhất, bởi vì tôibiết, không lâu sau đó, cái nhà này cũng không còn người cho anh không để mắtđến nữa, thứ hai là tôi đã không còn sức lực để nghĩ đến chuyện của anh, bởi vìthị lực của tôi ngày càng kém, cũng bắt đầu thường ù tai, chỉ riêng cố giữnguyên trạng thái bình thường để nói chuyện cùng anh, cũng đã là cố hết sứcrồi.
Nhưng mà, thật ra TiếuHoan cũng có lúc rất dịu dàng, chẳng qua là sự dịu dàng ấy của anh lại càngkhiến tôi thêm cô đơn.
Ví dụ như, anh hỏi tôimuốn cái gì, muốn ăn cái gì, sau khi tôi trả lời, anh sẽ cho tôi tiền, để tôimột mình đi mua, một mình ăn. Tôi làm những chuyện để cho anh mong đợi, có mộtngày tôi sẽ mở miệng ra dáng muốn một thứ nào đó. Hay để cho anh cảm thấy cóchút khiêu chiến, tôi thường chọn những thứ mà với năng lực của anh mà không aicó thể so được. Mà cuối cùng muốn để cho anh thất vọng, tôi thường nói tản bộ,hoặc là muốn ăn bánh ngọt.
Anh đối với câu trả lờicủa tôi rất không hài lòng, thường giống như một đứa trẻ đang hờn giận, căm tứcbỏ ra khỏi cửa.
Nói vậy, đại khái cũng làmột chuyện tôi chấp nhất mà thôi, bởi vì tôi tuyệt đối cũng sẽ không nói vớianh, thật ra thì việc em muốn làm là cùng anh đi tản bộ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-roi-khong-vet/52683/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.