Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, nhóm người mỗi lần tuần sơn được hai canh giờ thì sẽ ngừng lại nghỉ ngơi, sau đó luyện tập tiểu vô cực kiếm trận mất nửa canh giờ, tiếp theo lại tiếp tục đi tuần, ba ngày sau, tình huống dị thường không hề phát sinh, ngược lại tiểu vô cực kiếm trận trên cơ bản đã phối hợp rất thuần thục.
Nhân thủ thay thế tuần sơn vừa tới, Cảnh Dương liền dẫn mọi người trở về Chấp Sự điện bàn giao nhiệm vụ, hẹn năm ngày sau lại tập hợp lĩnh nhiệm vụ, sau đó tự ai nấy tản đi.
Lạc Nại Hà chạy tới phòng của Tô Lạc gọi to vài tiếng, không nghe thấy trả lời, liền biết Tô Lạc khẳng định vẫn chưa trở về, nhất thời rầu rĩ không vui trở về phòng mình, vùi đầu ngủ.
Ngủ riết ngủ riết, bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng cười nhẹ, tiếp theo chỗ lỗ mũi ngưa ngứa, tựa hồ có người đang dùng cọng rơm chọc chọc mũi y.
“Sư huynh, đừng náo….”
Mơ mơ hồ hồ lầm bầm một tiếng, y đột nhiên giật mình tỉnh giấc, ngồi dạy lớn tiếng kêu: “Sư huynh.”
Cửa sổ bị mở một cánh, bị gió thổi lắc lư qua lại, phát ra tiếng cọt kẹt, trong phòng trống rỗng, nào có sư huynh gì, chỉ có một con tiểu hồng điểu đang đứng ở đầu giường.
Di, tiểu hồng điểu?
Lạc Nại Hà lập tức nhảy lên, một phát bắt lấy tiểu hồng điểu, nhìn trái nhìn phải, thất thanh nói: “Tự Phượng?”
Tự Phượng là giống điểu, đây là phí lời, Tự Phượng là một loại điểu có tiếng hót du dương hệt như Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-phu-vang-su-he-liet/58114/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.