Hai vị thủ tọa được mời vào trong tu chân liên minh, những đệ tử La Phù Kiếm Môn khác thì được dẫn tới một chỗ của doanh địa tạm nghỉ ngơi, Lạc Nại Hà đang cầm vài trái linh quả đút tiểu lang, bất ngờ nghe được sau lưng truyền tới một tiếng kêu vui mừng: “Nại Hà sư huynh, sao lại là huynh a?”
Lạc Nại Hà quay đầu, nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi tươi tắn đứng sau lưng mình, ngây ra một lúc, mới nhận ra, nói: “A, là Nhất Nhất sư muội, sao muội lại ở đây?”
Nữ tử trẻ tuổi này cư nhiên là Cốc Nhất Nhất, tiểu sư muội của Minh Nguyệt Phong, hiện nay đã trưởng thành là một nữ tu sĩ yêu kiều mỹ lệ, dung mạo chói sáng.
“Hi hi, Nại Hà sư huynh mấy năm nay huynh không phải vẫn luôn trốn tu luyện sao, năm ngoái muội nhận nhiệm vụ sư môn, đến tu chân liên minh rèn luyện, nhiệm vụ này rất đắc hàng, muội không dễ gì mới giành được. Hôm nay muội nghe nói có đệ tử Kết Đan kỳ của La Phù Kiếm Môn muốn vào chiến trường ngoại vực rèn luyện, đặc biệt chạy qua nhìn xem có người quen không, không ngờ vừa tới đã thấy sư huynh rồi, a, Nại Hà sư huynh, huynh đã là đệ tử Kết Đan kỳ rồi sao, tiêu rồi, vậy không phải muội phải đổi sang gọi huynh là sư thúc sao?”
Lạc Nại Hà ưỡn ngực, lập tức cười xấu xa nói: “Nào, gọi tiếng sư thúc nghe thử đi, sư thúc thưởng kẹo đường cho ngươi.”
“Phì…” Cốc Nhất Nhất thấy y vẫn là cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-phu-vang-su-he-liet/3182260/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.