Dư Qua tắm xong thì lập tức đi thẳng vào phòng ngủ.
Dư Nặc đi loanh quanh trong phòng khách một lúc, sau đó bước đến trước cửa phòng Dư Qua. Cửa không đóng chặt, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ. Cô gõ nhẹ hai tiếng rồi thò đầu vào: “Anh ơi.”
Dư Qua đang tựa vào tủ đầu giường, cầm điện thoại không biết đang xem gì. Thấy cô vào, anh ấy ngẩng lên: “Chuyện gì?”
Cô cẩn thận hỏi: “Anh có rảnh không… Em muốn nói chuyện với anh một chút, được không ạ?”
“Nói chuyện gì?”
“Chuyện của Trần Du Chinh…” Cô vội nói: “Xin lỗi anh, em không nên giấu anh. Em...”
Dư Qua có vẻ không kiên nhẫn: “Chuyện của em với cậu ta thì liên quan gì đến anh?”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt rõ ràng của anh, Dư Nặc lập tức im bặt. Cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Hàng mi khẽ cụp xuống đầy thất vọng, cô chỉ biết đứng lặng ở cửa phòng anh ấy.
Dư Qua liếc cô một cái, sau đó lại đưa mắt về màn hình điện thoại.
Dư Nặc không quấy rầy anh nữa, nhẹ nhàng khép cửa lại, thất thần trở về ngồi trên sofa trong phòng khách. Cô đưa mắt nhìn về phía phòng của Dư Qua vài lần. Nỗi hoang mang xen lẫn những cảm xúc rối ren khác, khiến lòng cô như bị một mớ tơ vò thắt chặt.
Nếu ngay từ đầu cô thành thật với Dư Qua, có lẽ sự việc đã không rối rắm đến mức này.
Chỉ là lúc đó, cô mang chút tâm lý may mắn, đắm chìm trong thế giới của mình. Dù đôi lúc nghĩ đến Dư Qua, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhip-tim-noi-doi-tuc-tuc-dich-mieu/4652156/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.