Tiếng "anh" đầy vang dội ấy vừa cất lên, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Dư Qua dường như không tin vào tai mình, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều quá mức hoang đường, đến gương mặt lạnh băng thường ngày cũng xuất hiện một vết rạn nhỏ.
A Văn trợn tròn mắt, cả người căng cứng, mồ hôi lạnh túa đầy lưng. Giữa những cảm xúc phức tạp, anh ấy lại sinh ra một chút khâm phục kỳ lạ. Thật không biết nên nói Trần Du Chinh có tâm lý vững vàng hay da mặt dày nữa.
Will cũng sững sờ không thốt nên lời.
Dư Nặc nơm nớp lo sợ, thậm chí không dám thở mạnh. Còn Trần Du Chinh thì vẫn điềm nhiên như không, chậm rãi nói: "Anh, sau này chúng ta là người một nhà rồi."
Dư Qua: "..."
Dư Nặc thấp thỏm cúi đầu, xấu hổ đến mức muốn chôn mình xuống đất, nhỏ giọng cầu xin: "Trần Du Chinh, anh đừng nói nữa."
Dư Qua hoàn toàn ngó lơ Trần Du Chinh, thậm chí không thèm nhìn anh lấy một cái, anh ấy chỉ chăm chú nhìn Dư Nặc, xác nhận lần nữa: "Em đang quen cậu ta?"
Dư Nặc cắn chặt môi, chậm rãi gật đầu.
Sau một khoảng lặng dài, Dư Qua dường như định làm gì đó nhưng lại cố kìm nén.
Anh ấy tức đến bật cười, rồi xoay người bỏ đi.
A Văn thở dài một tiếng, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Anh ấy nhìn Dư Nặc, rồi lại nhìn Dư Qua, vẻ mặt khó xử, cuối cùng ra hiệu cho Will rồi cùng nhau đuổi theo Dư Qua.
Dư Nặc vẫn đứng yên tại chỗ.
Ánh mắt cuối cùng trước khi rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhip-tim-noi-doi-tuc-tuc-dich-mieu/4652155/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.