Vào đêm có sao băng rơi, Trần Du Chinh ngồi trên tảng đá, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hướng về bầu trời đêm mà thầm ước một điều ước kỳ lạ.
Nói xong, anh lại quay sang nhìn Dư Nặc.
Cô sợ đến ngây người, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Sao lại có người không biết xấu hổ đến mức này… Cứ như thể hoàn toàn chẳng hiểu thế nào là ngượng ngùng vậy.
Trên gương mặt tuấn tú của Trần Du Chinh lại là một vẻ bình thản đầy ngay thẳng, anh khẽ cười, thậm chí còn hỏi cô: “Em nghĩ ông trời có nghe thấy điều ước của anh không?”
Dư Nặc nghẹn lời hồi lâu, ném cho anh một câu: “Anh đi hỏi sao băng đi.”
Sau khi xuống núi, Dư Nặc lên xe. Cô cúi đầu kéo dây an toàn bên ghế phụ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Phải rồi, sao anh lại đổi xe vậy?”
Một lúc sau, Trần Du Chinh mới nói trả lời: “Xe trước, anh không lái được nữa.”
Hôm qua chẳng phải vẫn lái bình thường sao…
Dư Nặc hỏi: “Sao thế? Xe bị hư chỗ nào à?”
“Vừa ngồi vào, trong đầu anh toàn nghĩ đến mấy chuyện phải che mờ khi lên hình.” Trần Du Chinh thở dài: “Anh sợ gây tai nạn.”
Dư Nặc lập tức im lặng.
...
Xem sao băng về nhà đã là hai, ba giờ sáng, Dư Nặc rửa mặt qua loa rồi nằm lên giường, đặt báo thức.
Kết quả hôm sau cô vẫn ngủ quên.
Dư Qua gõ cửa mấy lần gọi cô ra ăn cơm.
Dư Nặc mệt muốn xỉu, mí mắt như bị dán chặt bằng keo 502. Cô nằm ì trên giường thêm năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhip-tim-noi-doi-tuc-tuc-dich-mieu/4652153/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.