Cô gái xin WeChat trợn tròn mắt, từ kinh ngạc chuyển sang ngơ ngác.
Sau vài giây đứng yên tại chỗ vì sốc, cô ấy vội vàng nói một câu: "Làm phiền rồi," rồi rời đi với vẻ mặt đầy hoài nghi về cuộc đời.
Kế Cao Trác thu lại ánh mắt, biểu cảm phức tạp: "Cậu cảm thấy bản thân hài hước lắm à?"
Trần Du Chinh hỏi lại: "Cậu thấy sao?"
Kế Cao Trác: "...Cũng hài hước đấy. "
Bọn họ chơi bóng ở sân vận động tới năm, sáu giờ tối mới xong.
Kế Cao Trác thay quần áo xong, từ phòng thay đồ đi ra, Trần Du Chinh vẫn còn đang tắm. Anh ấy thu dọn đồ đạc, bước tới ngồi xuống bên cạnh Dư Nặc. Hai người vốn không quá thân, cũng chẳng biết nói gì với nhau.
Kế Cao Trác mở tiệm xăm, mấy hình xăm phức tạp cần rất nhiều thời gian để hoàn thành, thế nên anh ấy phải giỏi ăn nói để giết thời gian.
Huống hồ, với kiểu con gái dịu dàng, trông chẳng có chút sát thương nào như Dư Nặc, Kế Cao Trác lại là người giỏi đối phó nhất.
Dư Nặc nghe anh nói chuyện cảm thấy vô cùng thú vị, giống như đang nghe một nghệ sĩ tấu hài biểu diễn vậy, thỉnh thoảng lại bị chọc cười. Hơn nữa, Kế Cao Trác còn mang đến cho cô một cảm giác đối lập, rõ ràng xăm trổ đầy mình, trông như một tay anh chị ngoài xã hội, nhưng tính cách lại cực kỳ thân thiện.
Kế Cao Trác đột nhiên hỏi: "À đúng rồi, chị dâu, lúc nãy chị có thấy cô gái tới xin Wechat của Trần Du Chinh không?"
Dư Nặc gật đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhip-tim-noi-doi-tuc-tuc-dich-mieu/4652152/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.