Chương trước
Chương sau
Rời khỏi lều của Đại tư tế, Huyễn không mấy bất ngờ khi thấy Lihu đã đứng sẵn ở phía xa với hành lý trên vai, xung quanh cô là những người dân làng đang chia tay cô một cách quyến luyển bịn rịn, có vẻ Lihu rất được người ở nơi đây yêu thích. (DSự bàng hoàng của Khương Nha vẫn chưa hết thì hắn chợt nghĩ đến một vẫn đề khác:

"Mà khoan đã, ngươi đã từng nói chuyện này cho ta chưa?"

Huyễn: "Ữ thì, chắc là chưa?"

Khương Nha cảm thấy quan ngại sâu sắc trước câu trả lời ấy, ai đời như hắn, đang đồng hành với nhau mà đột ngột thêm người vào lại chẳng hỏi ý kiến của người còn lại chứ? Thế là hắn liền trề môi ra, giả bộ xụ mặt xuống như đang rất tổn thương:

"Ta thực sự cảm thấy bản thân không được tôn trọng đấy! Chỉ một câu 'ngươi thấy sao nếu chúng ta có thêm một bằng hữu cùng đồng hành?' ngươi cũng không thể nói được sao? Ài..."

Thờ ơ trước trò giả nai của hắn, Huyễn đi đến trước mặt Lihu, hỏi cô:

"Đã sẵn sàng rồi chứ?"

Cô nàng tròn xoe mắt, miệng cười mỉm gật gật đầu, nhìn đống hành lý khổng lồ mà cô ấy tính vác theo khiến

Huyễn có hơi chau mày, nhưng hắn vẫn không ý kiến gì, chỉ nói:

"Thế thì lên đường ngay thôi, chúng ta còn nhiều việc phải làm đấy."

Cả ba ngay sau đó đi tới cổng làng, Lihu như vẫn còn chút tiếc nuối cứ mãi ngoái lại nhìn về sau, nhìn những cánh tay đang vẫy và những gương mặt bản thân luôn quen thuộc xa dần, một nỗi buồn mang mác xuất hiện trong lòng cô.

Chẳng được bao lâu, cả ngôi làng đã khuất bóng sau tầng tầng lớp lớp cây cối, thứ duy nhất còn thấy được chỉ là cột khói mờ mờ ảo ảo từ phía trên trời.

Thấy được sự u sầu của người bạn mới này, Khương Nha với tinh thần muốn làm quen liền lên tiếng an ủi:

"Đừng quá buồn, một lúc nào đó chúng ta có thể ghé thăm nữa mà. Ngươi sẽ được gặp họ nữa thôi."

Huyễn liếc xéo hắn một cái, lần nữa thở dài vì sự ngây ngô đến bất ngờ của Khương Nha:



"Nói bậy cái gì đầu không, ngươi biết được khi nào chúng ta mới quay lại chứ? Chúng ta là võ giả, bọn họ thì đầu phải."

Đến khi đó thì đã cảnh còn người mất.

Tuổi thọ của một con người bình thường quá đổi ngắn ngủi khi so sánh với võ giả, đối với những người như

Khương Nha, 50 năm, 100 năm không đáng là bao cả, nhưng với người khác, nó là cả một đời người.

"Đã bước lên con đường này, thì hãy nên cắt đứt sự lưu luyến với phàm nhân đi thôi." Huyễn nói, tiếp đó lại đẩy nhanh tốc độ, hắn không phải không hiểu nỗi buồn mà Lihu đang có lúc này, chỉ có điều, nếu cứ mang mãi những bận tâm lo lắng như thế, sẽ chỉ cản trở cô ấy rất nhiều trong tương lai.

Một võ giả như một thanh vũ khí, bạn chỉ có thể càng ngày càng trở nên sắc bén để đe dọa kẻ thù, một khi nhu nhược yếu lòng, bạn sẽ trở nên vô dụng.

Điều tốt nhất có thể làm cho những phàm nhân đó, không gì khác ngoài bảo vệ họ an toàn trong cuộc đời ngắn ngủi ấy.

Khương Nha bĩu môi, lầm bầm nhỏ tiếng:

"Hừ, lúc nào cũng nói chuyện gay gắt mới chịu được hay sao ấy."

Lihu thì như suy tư rất nhiều về câu nói của Huyễn, cô im lặng hồi lâu, sau đó mới đáp:

"Ta biết rồi, ta sẽ không để điều đó ảnh hưởng đến bản thân."

Cảm nhận những cơn gió vù vù mang theo mùi hương của cây cối, đầu óc của Huyễn như bay xa, thú thật ban đầu hắn không hề có ý định dẫn theo Lihu rời đi, chỉ là có chút hứng thú với việc một yêu tộc sống chung với nhân loại thôi.

Đẩy là cho đến khi biết được cô ấy sở hữu hồn Thiên Nhãn.

Thiên nhãn có thể được xếp vào bậc cực hiếm trong số các hồn lực, không chỉ bởi khả năng nhìn rất xa một cách vô cùng rõ và nhìn thấu được điểm yếu của kẻ thù ở mức độ nhất định, mà còn bởi vì hồn lực này trên cơ bản không cần tu luyện.



Người đẻ ra với hồn này, trên cơ bản vừa chào đời đã có được thị giác kinh người, và chỉ bằng cách liên tục quan sát trong chiến đấu, nó hoàn toàn có thể tăng tiến mà không cần quá trình tụ hồn lực hay tu luyện công pháp.

hồn lực mà nó có cũng chỉ có thể sử dụng cho đôi mắt.

Tuy nhiên, nó cũng không hoàn hảo đến thế vì hồn này giống như một kỹ năng bổ trợ, nó không có khả năng chiến đấu, hồn lực mà nó có cũng chỉ có thể sử dụng cho đôi mắt nên đa phần những người sở hữu hồn ấy đều phải có thêm ít nhất một hồn nữa (song hồn),thì mới có thể tu võ.

Nếu không thì bọn họ không khác gì mấy cái camera cả, chỉ có tác dụng nhìn xa mà thôi.

Mà ở thế giới này, cứ có thêm nhiều hơn một hồn là con người lại khó tu luyện thêm một lần, người có hơn ngũ hồn trên cơ bản là không thể học võ, vì vậy thành tựu của những người sỡ hữu Thiên Nhãn trước đó đều không quá nổi bật.

Nhưng với Lihu, cô ấy ngoài trừ Thiên Nhãn ra thì còn có thể tu luyện yêu lực, điều đó khiến cô ấy có được khả năng chiến đấu, tuy rằng nó bị giới hạn khá nhiều vì là bán yêu, nhưng yêu tộc có rất nhiều lợi thể hơn nhân loại, họ sinh ra đã là quái vật, vậy nên một nửa quái vật vẫn là quá đủ để cô ấy phát triển mạnh mẽ với thứ hồn hiếm hoi đó trong mình.

Huyễn rất hài lòng với việc mình có được con bài ẩn chưa từng xuất hiện trong truyện tranh này, thử nghĩ mà xem, có một xạ thủ xuất sắc sẽ có lợi cho hẳn tới nhường nào.

Tưởng tượng một chút, giống như cách bạn lập tổ đội đánh boss game vậy, đội hình của nhóm bây giờ cơ bản có thể chia vị trí như sau:

Huyễn: sát thương chính, trung - cận chiến. Là người chịu trách nhiệm kết liễu địch.Khương Nha: khống chế và sát thương tầm xa, chủ yếu hạn chế sự di chuyển và trói chân địch.Và Lihu: quấy nhiễu tầm xa, hỗ trợ đồng đội bằng khả năng nhìn ra sơ hở bằng Thiên Nhãn, quan sát và bắn tên kịp thời để gây ra cản trở.Nếu xét về mặt sát thương, thực tế xạ thủ bị đánh giá rất kém so với kiếm sĩ hoặc những người sử dụng vũ khí tầm gần khác, kể cả võ sĩ, nhưng trong một trận chiến thực tế, sự quấy nhiễu kịp thời của các mũi tên có thể cứu nguy cho những đồng đội mới khiến cho vị trí này trở nên quan trọng, chưa kể vì đứng xa, họ có được cái nhìn tổng quát hơn hẳn so với những người khác.

Cười đắc chí trong lòng, Huyễn tỏ vẻ rất tự hào với hệ thống vì sự may mắn bất ngờ của chính mình.

Hệ thống cũng công nhận điều đó, nó tỏ vẻ hoài nghi:

"Trên thực tế, tôi không hiểu tại sao những người này có thể giao cô ấy cho một người lạ là ký chủ dễ dàng như vậy, thầy của Khương Nha cũng thế, đại tư tế cũng vậy. Ký chủ chỉ nói một câu và họ đồng ý giao trứng cho ác ngay."

"Này nhé, đừng có mà bôi nhọ ta vậy, chỉ là họ tin tưởng vào ta từ cái nhìn đầu tiên, thế thôi. Không nghe thấy lúc ta hỏi Khazav lý do à, bà ta đã nói gì?"

Hệ thống nhớ lại câu nói đó.

"Ta biết cách nhìn người, vì vậy nên ta tin tưởng vào vận mệnh của ngươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.