Lihu không biết được suy nghĩ cuồn cuộn trong người Huyễn, cô cúi đầu khẽ kể nốt chuyện:
"Ta thực ra tuy thừa hưởng yêu đan, thực lực lại chỉ bằng một nửa so với yêu tộc. May nhờ thế nào sở hữu cả yêu và hồn lực mới có thể an toàn lớn lên cỡ này. Tuy khỉ yêu là một con khỉ bạch tạng, ta thì lại chỉ có lông tóc màu trắng, các phần thân thể khác đều không bị ảnh hưởng.
Ta biết yêu tộc các người rất căm hận bán yêu, nếu hôm nay ngươi thực sự muốn lấy cái mạng quèn này của ta, muốn chém muốn giết gì tùy ngươi, chỉ mong nếu đã thỏa mã lòng thù địch rồi, xin ngươi hãy buông tha cho bộ lạc này. Họ đều là người tốt, thu lưu một mối họa vào thân mà còn nuôi nấng nó mấy chục năm trời..."
Huyễn nghe tới đây thì vội vã giơ tay lên cản không cho cô nàng suy đoán lung tung nữa:
"Khoan! Khoan, ai nói ta định giết ngươi?" (2
Nhìn vào ánh mắt có chút ngạc nhiên của Lihu, hắn dâng nên một nụ cười đắc chí, nói tiếp:
"Một con quái vật như ngươi, giết đi để phí của trời à?"
'Sở hữu cả hồn lực và yêu lực, lại còn là hồn thiên nhãn, hồn lực có thể xếp vào chất lượng hàng thượng hồn, kĩ năng chiến đấu thì xuất sắc, loại người này, nói chết là chết làm sao mà coi được.'
'Nếu cô ta mà không được đi vào sử sách, thì ông trời đúng là quá bất công!
Huyễn giờ phút này, hắn cảm thấy bản thân may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhan-vat-phu-truyen-tranh-ta-tang-suc-manh-bang-cach-noi-tieng/3715793/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.