"Mèo nhỏ đang tìm nơi lấp lựu đạn à?"
Âu Gia Lạc trộm nuốt nước bọt, sau khi bị nói như vậy cũng thử nhìn lại tướng tá của bản thân mình, người ngồi xổm xuống dưới đất, hai tay cầm xẻng ra sức đào bới phần đất tơi xốp lên trên. Chẳng hiểu sao Gia Lạc lại cảm thấy, hình như cũng giống giống...
Nhưng cô bé ngay lập tức xua tan suy nghĩ ngốc nghếch kia ra khỏi đầu, không được, Âu Gia Lạc, người là người nhà họ Âu, là con gái cưng của mẹ Tiểu Ân, vì sao lại không có chính kiến như vậy, lại để cho người ta thao túng tâm lý?
Bỗng dưng đại não được khai sáng, cô bé bất giác đứng hình vài giây, chậm đã, hàng xóm có người chuyển đến từ lúc nào vậy, cô nhớ rõ cách đây ba ngày trước cô vẫn còn đang dùng tư thế này cười hạnh phúc để chúc mừng một năm không có hàng xóm mà...
Còn ở phía sau, Dương Minh nhìn hình bóng nhỏ bé đang đơ ra của cô gái, không nhịn được mà cong môi cười, đuôi mắt cũng vì thế mà tạo thành đường cong lưỡi liềm, so với thường ngày còn đẹp hơn rất nhiều lần.
"Sao vậy? Đừng nói bé con đem vàng chôn dưới đất nhà anh nhé?"
Vừa nói, hắn vừa bước đến ngồi xuống bên cạnh Âu Gia Lạc, trong đôi mắt đen nhánh kia phản chiếu lại nét mặt sượng trân của cô gái nhỏ. Lại nhìn đến phần đất được đào hơn phân nửa. Càng dòm càng thấy buồn cười.
Âu Gia Lạc thở hắt ra một hơi, lúc quay sang đã thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nang-am-la-tham-tinh/2869808/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.