Kế tiếp mỗi một ngày, Tô Khiếu đều nhận được từ Tô Văn Duệ một tấm thiệp chúc mừng.
Thứ hai: Ca ca, là em không bảo vệ tốt anh.
Thứ ba: Ca ca, tâm trạng hôm nay anh có tốt không?
Thứ tư: Ca ca, hôm nay em tự tay nấu canh nấm cho anh, vậy mà anh lại không uống. Em thật sự rất khó chấp nhận.
Thứ năm: Ca ca, tha thứ cho em đi mà.
Thứ sáu: Ca ca, van cầu anh đến xem em biểu diễn một chút thôi, em xin anh.
Tô Khiếu nhếch miệng bĩu môi, ném thẳng từng tấm thiệp vào thùng rác. Thật là một đứa nhỏ khó chơi.
Nếu Tô Khiếu phán đoán không sai, Tô Văn Duệ có lẽ sắp ở trên cao, mà độ cao này thì không nhỏ. Nhưng hiện tại hắn một câu ca ca, hai câu ca ca, thật khiến người khác đau đầu mà.
Không chỉ có như thế, đám bạn của của Tô Khiếu kia, lúc nào cũng trêu chọc anh, hỏi rằng em trai nhỏ của anh đâu rồi, lại là một ngày không có hắn sao.
Cái khinh thường của Tô Khiếu đều tức đến lật ra sau gáy, ngược lại đám người kia lại cười vang trời, càng nói càng hăng say.
Thật sự cuộc sống đại học lại làm người ta phản cảm, so với mỗi lần hệ thống bọn nó giao nhiệm vụ cho ký chủ, thì ký chủ vượt qua thời gian này bị giày vò hơn rất nhiều.
Tô Khiếu dọn dẹp một ít vật dụng để quay về nhà, bình thường đều là người hầu của Tô gia đến đón anh, bây giờ đột ngột lại có một chiếc Bentley màu đen sừng sững trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-mot-he-thong-cao-lanh/902960/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.