Tô Khiếu đã chuẩn bị tốt để rời đi, khi đi qua một căn phòng bệnh, anh nghe thấy tiếng nói của người áo đen vừa rồi đang trò chuyện cùng bệnh nhân trên giường.
"Lục gia, ngài nhất định phải khoẻ lại. Ngũ khu sống còn đều trong tay ngài. Tên khốn nạn(*) Chu Ngọc kia một ngày còn sống là Ngũ khu một ngày không được an bình. Lần này ngài trúng phải kế của hắn, bằng không người nằm trên giường bệnh hẳn là tôi mới đúng.."
(*) 王八蛋: Vương bát đản, đọc gần giống 忘八端 (quên đi 8 đạo làm người). Nghĩa là đồ khốn nạn.
Ngũ khu? Chu Ngọc? Lục gia? Lục gia không phải là Lục Thành đó sao?
Tô Khiếu dừng bước, chậm rãi nghĩ nghĩ. Dựa theo thời điểm hiện tại, Lục Thành lẽ ra phải an ổn ở Ngũ khu, anh cùng Lục Thành gặp nhau còn cách mấy tháng nữa, thế là thế nào? Chẳng lẽ là gặp nhau trước thời gian đã định?
Con đường phát triển của thế giới mà anh biết, hiện tại hình như không giống cho lắm.
Nhưng nếu như Lục Thành kia chết, kế hoạch của anh nhất định sẽ hỏng.
Thế là Tô Khiếu bước vào phòng bệnh, nhưng chẳng được mấy bước, một nòng súng đen sì sì nhắm ngay giữa trán hắn.
Tên áo đen cảnh giác nói: "Tên kia, cậu là ai? Ai cho phép cậu vào đây?"
Tô Khiếu hờ hững, dường như không lấy một tia khủng hoảng.
"Hiện tại chỉ có mình tôi mới có thể cứu Lục gia mấy người."
Tên áo đen cảm thấy thanh niên này thật biết đùa.
"Chắc bác sĩ nói cái gì chắc cậu cũng nghe rõ rồi."
Hi vọng thật sự quá xa vời, gã cũng không quá nguyện ý tin vào thực tế, thậm chí còn tự mình dối người.
Tô Khiếu trả lời: "Tôi đã nghe thấy. Bất quá tôi thật sự có thể cứu hắn, anh có tin hay không thì tùy."
Tên áo đen giằng co tinh thần trong chốc lát, hắn bỏ vũ khí xuống, vẻ mặt trịnh trọng.
"Nếu cậu có thể cứu được Lưu gia, xin hãy cố gắng hết sức."
Lục gia đối với bọn hắn mà nói còn quan trọng hơn cả mạng sống, thậm chí gã còn có thể chính mình thay Lục gia tìm cái chết.
Tô Khiếu tỉnh táo nói: "Tôi thề rằng mỗi một câu tôi nói đều là thật. Nếu như tôi không thể cứu hắn, anh có thể trực tiếp ở đây bắn chết tôi."
Nghe nói thế, tên áo đen không hề lên tiếng đáp. Trước mắt dưới tình huống này gã chỉ có thể thanh niên, không còn cách nào khác.
"Nhưng.."
Tô Khiếu đến bên giường bệnh, nhìn người đàn ông hai mắt nhắm nghiền.
"Kế tiếp thấy được cái gì anh đều phải giữ bí mật. Anh có thể nói cho Lục gia, hắn thấy nghi ngờ là chuyện bình thường. Nhưng tuyệt nhiên không được người dư thừa nào khác biết được."
Nói xong, đầu ngón tay của Tô Khiếu phát ra một chùm hào quang xanh nhạt, anh nắm chặt tay Lục Thành, hào quang kia toả vài sợi tơ xanh lam quấn quanh cánh tay người đàn ông, kéo dài bao chùm toàn thân.
Đồng tử của tên áo đen co rút, dù gã đã chuẩn bị đối mặt với tình huống này vẫn không thoát khỏi nghi hoặc và khiếp sợ, gã thậm chí cấu vào tay để thanh tỉnh rằng mình không phải đang mơ.
Tô Khiếu nói: "Tôi có thể khôi phục lại bộ dạng tóc tai không bị tổn hại của hắn, nhưng hậu quả ra của việc làm như vậy trong lòng tôi với anh đều rõ ràng. Cho nên tôi chỉ có thể bảo toàn một mạng của hắn, bác sĩ kiểm tra lại nhiều nhất chỉ thấy hắn có thể cứu được, sẽ không phát hiện yếu tố khác. Còn lại, các người tự giải quyết."
Càng nhiều ánh sáng xanh lam quanh quẩn trên người Lục Thành hơn, như một chuỗi thông tin dữ liệu truyền đạt, không ngừng truyền vào người đàn ông.
Chỉ cần không trái với quy tắc, kỳ thật làm ít việc không phải là không được.
Tô Khiếu nghĩ như vậy, trên thực tế với loại chuyện này anh đã làm với một thế giới khác, cho nên anh cũng không nghĩ chuyện này có cái gì nghiêm trọng.
Tô Khiếu lần nữa nhấn mạnh: "Anh phải giữ bí mật, nếu không tôi không đảm bảo an nguy tính mạng của hắn đâu."
Tên áo đen gật đầu:
"Nhất định, sẽ giữ bí mật."
Tên áo đen cảm thấy cuộc đời mình sống thật quá vô dụng rồi, gã đi theo Lục gia chuyện gì cũng đã chứng kiến qua, gã không sợ chết, cũng chưa từng sợ hãi.
Nhưng gã vẫn chưa thể đem chuyện này tiêu hoá hết..
Hào quang biến mất, Tô Khiếu đặt tay Lục Thành vào lại trong chăn bông, đắp chăn cho hắn.
Áo đen nhìn thấy thanh niên cũng bị thương, gã nghi hoặc tự hỏi tại sao anh không tự dùng năng lực tự trị thương, cái năng lực này không phải người bình thường có được, so với việc trở thành đại gia còn may mắn hơn nhiều.
Gã nói: "Khoé miệng, sau đầu cậu.."
Tô Khiếu thờ ơ nhún vai.
"Như anh thấy đó, là đánh nhau."
Tên áo đen im lặng một hồi, Tô Khiếu rõ ràng biết hắn đang nghĩ gì.
"Đương nhiên là anh không hiểu, anh còn non quá mà."
Tên áo đen nhướng mày, gã rõ ràng đã gần 40, bây giờ đang bị cái thanh niên 20 tuổi này chê rằng quá non nớt.
Tô Khiếu nói: "Thế giới này có quy tắc của riêng nó."
Tô Khiếu lười giải thích thêm, xem ra áo đen cũng đã hiểu sơ qua, cho dù là vài phần.
"Cảm ơn cậu, thanh niên cao tuổi."
Tô Khiếu vỗ vỗ bờ vai gã, khá tốt, cũng thật rắn chắc.
"Không cần cảm ơn, to con. Về sau chúng ta còn gặp lại."
Đến đây là kết thúc, Lục gia xem như còn hy vọng, áo đen còn chưa kịp hỏi tên họ của thanh niên, mà đối phương cũng đã rời đi. Gã thủy chung thiếu đối phương một cái ân tình, nói hẳn ra là một mạng.
Tô Khiếu rời khỏi bệnh viện, bất đắc dĩ gãi gãi cái đầu, thấp giọng nói: "Con người thật phiền phức mà."
Không giống với hệ thống, không phát bệnh cảm mạo, không sinh bệnh, không bị thương, nhưng một khi bị Chủ thần đem đi tiêu hủy không khác con người chết đi là mấy. Hệ thống bị phá hủy còn có thể trùng tạo lại, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có trường hợp hệ thống sau khi bị tiêu hủy lại được phép trùng tạo.
Sau khi thế giới chính kết thức, Tô Khiếu muốn quay về tổng bộ nghỉ ngơi một thời gian ngắn, bản thân làm ký chủ thật sự quá mệt rồi. Chẳng trách lúc trước ký chủ sống chết cũng không ký kết hiệp ước, cho dù hiệp ước có thể mang cho hắn một sinh mạng mới.
Một giây sau, Tô Khiếu càng cảm thấy mình là cái hệ thống xui xẻo nhất thế giới này, bởi vì căn bệnh hen suyễn kia lại tái phát...
______________
Bên kia, thiếu niên đã gấp đến đỏ mắt, hắn huy động toàn bộ người hầu Tô gia ra ngoài tìm Tô Khiếu. Cha cũng quá xúc động rồi, tốt xấu gì ca ca cũng là con ông, dù có bất công cũng không nên đối xử với anh như vậy. Thân thể của ca ca không tốt, nếu có cái gì ngoài ý muốn, Tô Văn Duệ sẽ không tha thứ cho cha hắn, lại càng không tha thứ cho chính mình.
Ca ca, ca ca, ca ca... Anh đã chạy đi đâu rồi chứ?...
Ca ca không cho phép hắn tới gần, hắn cũng không quản được nhiều chuyện cho vậy, bởi vì mạng của ca ca là quan trọng nhất.
Tô Văn Duệ ở bên hồ mà tìm được Tô Khiếu đang mang sắc mặt tái nhợt, rất rõ ràng đối phương thở nhẹ cũng hổn hển, hắn vừa nhìn đã biết bệnh trạng của ca ca lại tái phát.
Tô Văn Duệ dường như phát điên, một khắc này cái gì hắn cũng bất chấp làm.
Cuối cùng vẫn là em trai mang theo ca ca trở về. Lưu Yên với tư cách là mẹ của Tô Văn Duệ, dù mất hứng nhưng không thể hiện ra ngoài, ả chỉ có thể xấu hổ mà cười mà nói Khiếu Khiếu trở về nhà tốt rồi.
Tô Đoán rốt cuộc cũng là cha của Tô Khiếu, ông cũng cảm thấy mình làm chuyện có phần quá đáng, hai đứa nhỏ đều là con trai mình, ông làm sao tránh khỏi đau lòng.
Tô Đoán nói với đứa con trai nhỏ của mình: "Chăm sóc ca ca của con thật tốt."
Tô Văn Duệ gật đầu:
"Vâng thưa cha. Con nhất định sẽ chăm sóc tốt ca ca."
Đương nhiên Tô Khiếu không cho là như vậy, ngày trước còn hận không thể cắn xé nhau, cá chết lưới rách(*),hiện tại diễn cảnh cha hiền con thảo, anh nói phải em làm theo cho ai xem chứ?
(*) Cá chết lưới rách: Hai bên đều bị tổn hại, không để lại kết quả gì.
Tô Khiếu nhíu mày.
"Tô Văn Duệ, có phải cái tát lần trước mày còn chưa khôn ra?"
Tô Văn Duệ sửng sốt, hắn lắc đầu một cái.
"Ca ca, xin lỗi.."
Hại anh bị cha đánh..
"Đừng". Anh gỡ bỏ cái người thiếu niên mang tên Tô Văn Duệ đang dính trên người. "Tô tiểu thiếu gia, tao không gánh nổi lời này đâu. "
Anh em nhà Tô gia triệt để quyết liệt.
___________________
Trước mắt đã thấy buổi biểu diễn Tô Văn Duệ sắp đến, hắn vẫn là không có cách nào thuyết phục ca ca đến xem mình biểu diễn.
Ca ca đối với hắn, ngày càng thờ ơ.
Vào thời điểm trời tối vắng người, Tô Văn Duệ đã có thể ôm chặt quần áo của ca ca, giả như đối phương đang tồn tại trong lồng ngực mình. Trên thực tế bộ quần áo này là do hắn lặng lẽ trộm từ phòng của ca ca.
Hắn cảm thấy đến cả hành vi của mình đều hèn mọn bỉ ổi như một tên biến thái, nhưng hắn không quan tâm, hắn là vì ca ca phát điên.
Tô Văn Duệ từng đợt từng đợt hít lấy hít để mùi hương quần áo, chính là mùi của ca ca. Hắn cong eo quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu cầm lấy quần áo che mặt của chính mình. Tô Văn Duệ cảm thấy mình sắp điên mất thôi.
Hắn một lần nữa gọi tên ca ca, biểu tình từ ưu thương thành vui sướng, lại từ vui sướng thành ưu thương. Loại cảm giác yêu mà không có được này thật quá thống khổ. Hắn muốn nhanh chân hơn, nhanh hơn đem ca ca thuộc về riêng mình hắn.
Ca ca như là một cây thuốc phiện, dành riêng cho hắn nghiện ngập. Hắn biết rằng mình đang nhịn không nổi nữa, nhưng hắn lại sợ khi mình bộc phát lại làm ra chuyện tổn thương ca ca.
Tô Văn Duệ hiện tại vẫn luôn ẩn nhẫn, hắn vẫn luôn nhắc mình như thế.
Vẫn luôn.. vẫn luôn như thế...
________________
Tô Khiếu thật sự hơi mệt mỏi, anh đảo đảo vài vòng ở phòng khách rồi dứt khoát ngả lưng xuống ghế salon, hệ thống cũng không để ý nhiều như vậy.
Anh liền ngủ một đêm ở phòng khách.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Văn Duệ muốn đến trường. Hắn vừa bước xuống lầu liền nhìn thấy cảnh ca ca ngủ trên ghế salon.
Ánh mắt của hắn tối sầm lại, hắn cẩn thận từng li từng tí bước đến, bàn tay đang run rẩy của hắn xoa xoa gương mặt của Tô Khiếu, ngón tay cái đặt ở trên khoé mắt vuốt vuốt nhẹ.
Ca ca thực sự quá đẹp, đẹp giống như tinh linh vậy.
Đứa em trai hôn nhẹ vào mi trên của ca ca. Sau một loạt động tác thật sự rất trôi chảy, Tô Văn Duệ mặt không đổi sắc đến trường.
Sau khi đợi Tô Văn Duệ đi rồi, Tô Khiếu mới chậm rãi mở mắt ra. Hiện tại anh cảm thấy rất kỳ cục, nhưng cũng không thể nói rõ là chi tiết nào kỳ cục. Vừa rồi, hắn xem anh như một người phụ nữ ư?
Tô Khiếu không lập tức bị đâm thủng, dù sao đối với những loại chuyện này, hệ thống nó rất là trì độn. Anh cũng không phải là con người, không thể giống với bọn họ mà phán đoán chuẩn xác tình cảm được. Nhưng anh rõ nhất chính là việc làm của mình, tính cách của Tô Văn Duệ vì vậy mà không bị vặn vẹo cũng quá khó khăn đi.
Tô Khiếu đứng dậy, vừa quay lưng lại đã bắt gặp ánh mắt của một người phụ nữ đang vịn tay trên cầu thang, chằm chằm nhìn anh.
Lưu Yên phảng phất như vừa tìm thấy bí mật không thể cho ai biết, là do tính nghiêm trọng, không, cực kỳ nghiêm trọng của vấn đề này.
Ả biết, có một số bí mật nếu bị đâm thủng, Tô gia chắc chắn sẽ đi đời. Không có người nào so với ả hiểu tính tình con trai mình hơn, Tô Văn Duệ thoạt nhìn như vậy, nhưng hắn không hề đơn giản.
Lưu Yên nói: "Tô Khiếu, mày còn tồn tại chính là một cái sai lầm."
Tô Khiếu nở nụ cười tinh quái: "Mẹ kế à, rốt cuộc ai tồn tại mới chính là một cái sai lầm vậy?"
Cái thanh âm "mẹ kế" kia dường như mười phần tận sức, phảng phất còn cố ý nhấn mạnh hơn tất thảy câu từ gì, Lưu Yên trong nháy mắt liền để lại một cái âm trầm.
Tô Khiếu hờ hững.
"Lưu Yên, bà tốt nhất nên quản con trai mình đi,đừng để nó cứ nhiệt tình rồi nhận lấy sự chán ghét từ tôi. Bà còn làm điều dư thừa nào, tôi không thể đảm bảo bà còn có thể tiếp tục sống ở Tô gia hay không."
Lưu Yên tin, ả tin Tô Khiếu có cái năng lực này. Vì vậy ả không dám làm càng nữa.
Người của Tô gia, tất cả đều là người điên.
Về sau đều là một khoảng buồn chán trong thời gian bên trong, cho đến một ngày mà hết thảy mọi vật đều trồi lên trên mặt nước, Tô Khiếu mới phát hiện, hình như chủ của tất cả thế giới đang khống chế một loại sức mạnh thần bí?