Người đồng nghiệp đó lại nói: "Cô bé xinh hơn lão Trần nhiều đấy hahaha, hay là nhân lúc lão Trần không ở đây, làm quen chút nhỉ…"
"Hà Chí Khang," Tạ Lễ cắt ngang lời anh ta: "Giữa trưa thế này không thấy đói à?"
"Đói rồi đói rồi, nhưng mà cũng không thể trách tôi được, tôi thấy hai người cũng đẹp đôi nên mới đoán vậy mà, hai người cứ ăn tiếp đi nhé, tôi đi trước đây."
Hà Chí Khang nói rồi rời đi.
Anh ta nói chúng tôi đẹp đôi... "Đẹp đôi" -
Sau khi sàng lọc thì trong đầu tôi chỉ còn lại hai chữ này.
Tôi gần như không dám nhìn vào mắt Tạ Lễ nữa, chỉ cúi đầu ăn lấy ăn để, cố gắng kiềm chế nụ cười muốn nở ra trên môi.
Cách tốt nhất để giải tỏa tâm trạng chính là ăn thật nhiều cơm!
Lén lút ngẩng đầu lên, lại đúng lúc chạm vào ánh mắt của Tạ Lễ. Trong mắt anh hiện lên một tia bất lực: "Sao mà dễ đỏ mặt thế?"
Không phải là vì thích anh thì là gì!
Đồ ăn cắp trái tim!
Anh trai tôi quay lại, không ai biết chuyện nhỏ vừa rồi.
Nhưng anh trai tôi vừa mở miệng đã hỏi: "Trần Vị Tuyết, em làm sao thế, mặt đỏ bừng bừng, không phải là bị sốt đấy chứ?"
Nói xong, còn vén tóc mái của tôi lên, định sờ trán tôi.
Anh trai đáng ghét, em muốn đánh c.h.ế.t anh!
Vất vả lắm mới cho qua chuyện này! Anh lại nhắc đến!
Tôi cúi đầu vén tóc mái: "Không sốt, chỉ là hơi nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-mon-qua-cua-toi/3741970/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.