Tôi nhanh chóng báo cáo tiến trình này cho bạn thân.
"Cậu sờ được cơ bụng của chồng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, hí hí!!" Lâm Tinh nhắn.
"Tớ cũng nghĩ vậy a a a," tôi gửi kèm một sticker mặt đỏ bừng.
Từ hôm đó, tôi thường xuyên tìm Tạ Lễ nói chuyện, lúc anh ấy không bận thì sẽ trả lời tôi rất nhanh, lúc bận thì khi trả lời sẽ thêm một câu "Anh xong việc rồi", rồi mới nhắn tin cho tôi.
Không hiểu sao lại có cảm giác an tâm như được báo cáo vậy.
Hôm nay ngoài trời mưa to như trút nước, tôi ở phòng khách xem lại video livestream của Tạ Lễ, miệng cười ngoác đến tận mang tai.
Lúc này có người đang bấm mật mã cửa, chắc là anh trai tôi tan làm rồi.
Tôi nhanh chóng tắt điện thoại.
Anh trai tôi ướt sũng bước vào, tóc tai dính bết vào đầu, trông như con gà rù: "Cái thời tiết c.h.ế.t tiệt."
"Anh, anh đi đâu đấy?"
Đằng sau anh ấy còn có một người. Lời tôi định nói để trêu chọc anh trai đang đến bên miệng lại dừng lại.
Người bước vào ngay sau đó, là Tạ Lễ.
Có lẽ vì nhớ anh ấy quá, tôi buột miệng: "Chồ..."
Chết rồi!!
Ngay sau đó, tôi phanh gấp: "Lão Tạ! Lâu rồi không gặp!" (lão công gọi sang lão Tạ chống cháy nha ce)
Nghe thấy tôi gọi anh ấy là "lão Tạ", Tạ Lễ có vẻ ngạc nhiên, những giọt nước theo chiếc cổ thon dài của người đàn ông trượt vào cổ áo đồng phục, ướt sũng.
Anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-mon-qua-cua-toi/3741968/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.