Sau khi từ biệt Cửu môn Đề đốc, Nhan Như Lâm rời khỏi Hải Biên quan, Vua Càn long và Chu Nhật Thanh ngày đi đêm nghỉ, lúc tiện chân đi bộ, khimệt mỏi thuê xe, non xanh nước biếc hữu tình, qua các đại, tiểu trấn nhà cửa san sát như bát úp, dân cư đông đảo vui vẻ trong cảnh phồn thịnhthái bình.
Một hôm đi tới mé Trường Giang rộng lớn thì trời vừa hoàng hôn.
Đứng trên bờ đá nhấp nhô, hai cha con nhà Vua khoan khoái nhìn dòng nước uốn éo rọi bóng liễu mịn màng rung rinh trong gió thoảng.
- Cảnh Trường Giang đẹp tuyệt! Không biết được non sông gấm vóc thanhbình!... Nhật Thanh con, kiếm quán trọ nghỉ lại đêm nay, mai sẽ quágiang.
Nhật Thanh chỉ khóm nhà ẩn hiện đã lên đèn le lói dưới bóng liễu xanh rờn cách hai người đứng độ hơn trăm thước :
- Tâu Hoàng thượng...
Nhà Vua tức thì ngắt lời :
- Ấy đó! Ta dặn thế nào? Lỡ miệng như vậy ở giữa nơi đông đúc cực kỳ nguy hiểm!
Nhật Thanh vội chữa :
- Thưa phụ thân, ở khóm nhà kia chắc có tửu quán.
Hai cha con lững thững rẽ qua hương đó, quả nhiên có tới năm sáu chụcnóc nhà vừa rơm vừa ngói xây dựng gọn gàng sạch sẽ dưới những gốc cây cỏ liễu thướt tha. Ngay phía trước, năm, sáu tửu quán dàn kế bên nhau,chiêu bài phất phơ dưới mái hiên rộng rãi. Từ tửu quán ra tới bến sôngcòn độ vài chục thước, nên quán nào cũng đua nhau bày bán dưới gốc liễu, treo lồng đèn ngũ sắc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-mai-nuong/2496124/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.