Đầu Tiểu Du lắc qua, lắc lại theo bước chân Đình Dương.
- Cậu ổn rồi chứ?
-Tiểu Du.......! Tiểu Du!
- Hả? Gì thế? À ừ.
- Tôi hỏi là vết thương ở chân cậu sao rồi?
- Ổn rồi, không sao.
- Ừ! - Cậu cúi đầu xuống - Đang bận tâm chuyện gì à?
- Không, không có. - Thở dài.
- Đừng tự tố cáo mình thế chứ? Thôi được rồi, chuẩn bị tinh thần đến lớp lãnh nhiệm vụ đi.
- Nhiệm vụ gì?
- Từ từ biết, có lẽ không dễ.
Tiểu Du tâm trạng hiện tại có lẽ rất rối bời. Khi xác định muốn bắt đầu thứ gọi là "cuộc sống mới" này, bản thân nó đã muốn rũ bỏ tất cả quá khứ, muốn có cuộc sống yên lành, hạnh phúc như bao người xung quanh, có lẽ... khó. Đã lâu, nó chẳng nhớ gì đến ba nó, bản thân nó là người vô tâm đến vậy sao? Hay, ông cũng nên là một phần của khái niệm mang tên "quá khứ".
"Chuyện gì đang xảy ra khiến dì gấp gáp như vậy?" - Nó buồn buồn suy nghĩ - "Có phải lại là chuyện đó, ba vẫn chưa muốn từ bỏ hay sao?".
Tiểu Du thở dài, lấy tay quẹt ngang giọt nước mắt thoáng qua đang lăn trên má, nó chẳng biết vì điều gì mà mình phải khóc, sụt sịt rồi bất giác... quàng tay ôm lấy cổ Đình Dương, áp má xuống lưng cậu ta... đánh một giấc.
***
Sáng, sân trường đã đầy bóng dáng học sinh, người thì vội vội vàng vàng chạy cho nhanh lên lớp, người lại đủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-loi-cua-dinh-menh/2234240/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.