Mới sáng sớm tinh mơ, khi mà ông mặt trời còn đang ngái ngủ ( mẹ ơi, trời đông mà miêu tả thế đấy! thông cảm! Tại tôi đang ngái ngủ nên tưởng ông trời ổng cũng như mình ),cái iphone chó chết đã reo ầm ĩ làm cho tôi mất nguyên giấc mộng đẹp.
" Ai đấy?" Tôi gần như hét ầm ĩ vào cái điện thoại, đe nẹt cái tên chó chết nào vừa gọi điện cho mình.
" Ê nhóc!" Đầu giây bên kia cũng vang lên một giọng nói chẳng mấy gì là thoải mái, nếu không nói là cực kì hắc ám " Nhóc ăn nói kiểu thế mà nghe được hả? Ông mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi, bộ lại định đi học muộn như hôm qua hả?"
Đi học muộn? Chuyện hôm qua tôi đi học muộn còn có ai khác biết, nếu đó không phải là ông hiệu trưởng hắc ám sao?
" thầy... sao biết số em vậy?" tôi hỏi, chẳng có gì là e dè cả. E dè làm cái qué gì, khi mà tôi thề bây giờ ổng mà không là hiệu trưởng không cần thách tôi cũng sẽ cắn xé ổng ra làm trăm mảnh
" Nhóc đến trường ngay, không thì đừng trách thầy hiệu trưởng này vô tình đó!" Giọng đầy tính chất răn đe như thể " mày cứ trốn đi, thoải mái! ta di một phát là chết "
" Thầy ới ơi!" GIọng điệu của tôi có thể miêu tả bằng mấy chứ " mềm như bún, dẻo như kẹo", tất nhiên là với mục đích nịnh hót, hòng cung cấp thêm thời gian cho giấc ngủ quen thuộc rồi " một ngày em không ngủ đủ tám tiếng rưởi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-khi-em-biet-em-da-yeu-anh/1011414/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.