Mới sáng sớm mà cánh cửa phòng tôi đã bị nã đạn đại bác ầm ầm. Rõ khổ! ngủ cũng không được ngủ!
Tôi tức giận mở cửa cái rầm, hét lên với người đối diện " Cái thằng điên kia! Mày biết tao ngủ nướng mà! mới sáng sớm tinh mơ, gọi gì mà gọi?"
Oh yeh! không có tiếng trả lời. Chả lẽ thằng Khánh giờ nó lại sợ tôi đến độ á khẩu, nói không lên lời à? Chứng tỏ mình càng ngày càng đầu gấu.
Chậm chạp mở cái cặp mắt đang díp lại vì ngủ của mình ra, tôi nhìn chằm chằm vào người đối diện.Một người con trai cao, to ,rất đẹp, đang khoanh tay trước ngực " Cô giỏi thật, Nhã An à!"
Dạ vâng, hình như là người này là thuốc bổ thần kì hay sao mà thay vì lúc trước mãi mới mở được cái cặp mắt gấu trúc ra, bây giờ thì mắt tôi đang mở to đến độ muốn rớt cả tròng ra . Tôi á khẩu, lắp ba lắp bắp " Sao.... sao.... sao.... s.... s....s....." càng ngày ăn nói càng có xu hướng không thành câu thành chữ.
" Bốp!" Tiếng động không mong đợi, còn gì ngoài một quả ổi " Mới đi có mấy ngày mà đã dám to mồm gào lên **** mắng tôi thế rồi!" hắn tức giận gắt lên.
Vâng! Chắc các bạn cũng đoán ra kẻ đang đứng ở trước cửa phòng tôi là ai. Không ai khác, hắn chính là Nhật Duy - chồng tuơng lai của tôi.
Sao bây giờ tôi thấy hắn với tên Thiên Huy ngỗ ngược kia giống nhau đến kì lạ Đều một loại ngỗ ngược mà ra mà!
Chẳng chờ tôi đồng ý, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-khi-em-biet-em-da-yeu-anh/1011402/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.