"Đợi anh ở cổng trường nhé! Anh sẽ tới và gặp em."
Suốt cả giờ ra chơi, tôi cứ đọc đi đọc lại tin nhắn ấy. Tôi chẳng biết phải làm sao nữa. Tôi không muốn gặp anh, nhưng tôi biết có cố thế nào cũng chẳng trốn được. U sầu, tôi cứ suy nghĩ mãi về những điều đó.
- Minh Khuê ~ đang suy nghĩ gì đó?
Trước khi tôi kịp nhận ra giọng nói đó là của ai. Một vòng tay đã oà vào tôi. Đó chính là cô bạn bàn trên lúc nào cũng mỉm cười một cách kỳ lạ, dường như trong lòng cô ấy không biết đến nỗi đau là gì. Cô ấy luôn có chủ đề để nói chuyện, có thể nói cả ngày bất chấp người khác có nghe hay không. Chỉ tiếc là, đứng trước người nhiệt tình như vậy tôi lại chẳng biết nên nói gì. Cô ấy được cả lớp yêu quý, là ánh sáng, là vì sao tinh tú của tất cả mọi người, trái với tôi. Dù sao cũng không thể để cô ấy thấy đoạn tin nhắn đấy được, tôi vội tắt điện thoại và nhắc nhở cậu ấy:
- Thanh Hà à, đừng ôm lấy tớ như thế.
- Tại vì tớ thấy cậu hơi buồn buồn.
Buồn gì chứ, đồ ngốc. Cô ấy đoán tâm trạng của người khác thật tệ. Bao giờ cũng sai bét. Tôi chỉ đang suy nghĩ làm cách nào để trốn khỏi người kia thôi. Tôi có cảm giác càng cố tránh xa bao nhiêu thì càng xích lại gần bấy nhiêu, cố gắng đến mấy cũng không thoát nổi. Có lẽ tôi sẽ có khoảng thời gian gặp Đông Dương khá thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-tu-huyen-hoac/3559008/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.