Sau ba mươi phút nghỉ ngơi, tôi đã khỏe hẳn hoàn toàn. Giờ tôi và Tây Dương đã rời khỏi nhà tuyết và cả hai cùng bàn bạc với nhau nên đi nơi nào tiếp theo.
- Nhà ma nhé? - Tôi muốn thử xem công viên này làm những con ma trông như thế nào.
- Nhà ma ư?...
Nghe sơ qua thì nghĩ là đang xác nhận lại, nhưng cái ngữ điệu không bình thường đó... Có khi nào anh ấy sợ ma? Phải rồi, con người ai ai cũng có điểm yếu điểm mạnh mà. Tây Dương có nỗi sợ hãi riêng là một chuyện rất bình thường.
- Nếu như anh sợ m—
- Không hề, đi thôi. - Nói dối chắc luôn.
Tôi đã cố gắng thuyết phục nhưng anh ấy vẫn nhất quyết đi. Đành chịu thôi vậy. Đây là quyết định của anh ấy mà.
Vì có vé ưu tiên nên chẳng cần tốn thì giờ xếp hàng, tôi và anh ấy chỉ cần đưa vé là vào được ngay. Và bây giờ, chúng tôi đang đi sâu vào nhà ma nơi đây. Nếu để dễ hiểu hơn thì, trước khi tập thể dục đều có những bước khởi đầu, phải, chúng tôi đang đi trên những bước khởi đầu đó.
Hiện tại, vẫn chưa đến đoạn gay cấn. Nhà ma được lấy từ tưởng từ cách hành hình tội phạm thời xưa, nhưng tôi vẫn chưa đến mấy căn phòng đó. Ở đây chỉ treo tên những tên tội phạm và bản án họ phải chịu thôi. Như là chém đầu, đóng đinh, dìm xuống biển, đánh đến chết, thiêu sống, xuyên cọc qua người,... Tuy nói là nhà ma, nhưng thật ra đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-tu-huyen-hoac/3559007/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.