- Không í, Huyền có chơi với bọn tớ đâu.
Vũ tròn mắt, ngơ ngác hỏi lại:
- Ơ nhưng mà Huyền đi lấy lòng các cậu mà?
- Ơ lấy lòng gì? Huyền lấy lòng của bọn tớ á? Lòng làm sao mà lấy được?
Cả đám trẻ thi nhau chỉ vào bụng mình, có đứa nói:
- Hay là lòng mà mẹ mua về ăn á? Tớ không thích cái đấy, đắng lắm.
- Nhưng mẹ tớ có mua lòng đâu mà Huyền lấy được?
- Ừ ý, mẹ tớ cũng không mua.
- Mẹ tớ cũng thế.
Cả đám nhao nhao lên như một chuyện hệ trọng lắm, Vũ mất kiên nhẫn liền đổi từ ngữ lặp lại lần nữa:
- Hôm trước Huyền đến nói chuyện với các cậu.
- Ơ có à?
Đám trẻ lại lần nữa ồn ào, rất nhanh đã có một đứa "a" một tiếng, reo lên:
- Có! Có! Có một lần á!
- Lần nào cơ?
- Lâu òi á, có hôm Huyền đến hỏi bọn mình là làm thế nào để trốn ra ngoài giờ ngủ trưa còn gì?
Vũ nghe chúng nói liền ngây ra, vội hỏi:
- Trốn ra ngoài giờ ngủ trưa á? Huyền hỏi các cậu thế á?
- Ừa, hỏi mỗi thế thôi à. - Một đứa trẻ trông có vẻ cao lớn nhất bọn khẳng định - Huyền hỏi bọn tớ là làm sao để trốn ra ngoài giờ ngủ trưa mà không bị cô biết, bọn tớ bảo Huyền chạy qua đằng sau trường ý, chỗ bụi rậm có một chỗ tường bị vỡ, chui qua đấy là được. Lúc về thì đợi mọi người dậy rồi đứng chen vào, giả vờ như mình cũng vừa ngủ dậy là xong.
Vũ nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-niu-lay-tay-toi/277183/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.