Có những đứa trẻ mở miệng ra là bông đùa với nhau về chuyện sống chết, đứa thì nói chết trẻ cho đẹp ảnh thờ, đứa lại nói lúc nào bế tắc quá đi nhảy cầu. Nhưng chúng không biết, đúng hơn là chúng biết nhưng chúng chưa trải qua, nỗi đau đớn trước khi chết có thể gấp trăm ngàn lần tất cả nỗi đau trước đây của chúng gộp lại. Thật ra chết là một chuyện rất đơn giản. Quan trọng là con người có đủ can đảm, đủ tuyệt vọng, đủ động lực để chịu đựng nỗi đau rồi sau đó triệt để từ bỏ cuộc sống hay không thôi.
**
Buổi trưa đi ngủ cũng không thấy con bé. Chiều thức dậy nó cũng đứng rõ xa. Vũ vừa hối hận đến xanh ruột, vừa không muốn hạ mình vì tự ái, vừa tức con bé tại sao mới đuổi có một lần đã đi luôn. Người trong nhà lâu lắm rồi không thấy Vũ đi học về mà không bày ra vẻ mặt thù hằn ghét bỏ với họ, lại còn ủ rũ đi thẳng lên tầng trên, thì thầm với nhau có khi ngày mai mặt trời mọc phía bắc.
Vũ lăn lộn trên giường mình, cảm thấy bản thân đúng là buồn cười. Huyền đâu giống cậu, gia cảnh nhà cậu dưỡng ra một đứa trẻ trưởng thành từ sớm như cậu, đâu có nghĩa Huyền cũng đã đủ lớn về mặt suy nghĩ để tính đến mấy chuyện "lợi dụng".
Mà cho dù có lợi dụng cậu thật thì sao chứ?
Vũ lần đầu tiên từ khi gia đình xảy ra chuyện, nảy ra ý nghĩ, nếu bị lợi dụng mà không bị vứt bỏ, thế thì cứ lợi dụng đi.
Tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-niu-lay-tay-toi/277182/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.