Thực ra tôi chưa từng để tâm đến thành tích và hạnh kiểm. Nhưng nếu như được quay trở lại, tôi sẽ không từ bỏ lòng tự trọng của mình để cúi đầu trước người đàn ông đó. Ông ta không xứng, hy vọng viển vông lúc đó của tôi lại càng không xứng. Thế mà khi tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, nguyện ước đó lại thành hiện thực. Thành hiện thực thì sao chứ? Tôi của ngày đó cũng đã chết từ lâu rồi.
**
Đại ca họ Trương nào đó đi ra khỏi lớp một mạch đến hết tiết cuối cũng không về, nhờ có sự bao che của đám bạn tốt mà thuận lợi qua mắt thầy cô bộ môn. Buổi chiều đổi thành môn Văn cậu cũng không biết, tiếp tục cúp học. Bình thường thì chết chắc, nhưng có thêm chuyện sổ đầu bài chống lưng nên Khánh an toàn qua mắt chủ nhiệm la sát lớp mình. Hà Chi còn đang nghĩ cách phạt Hoàng Nhật Huyền, quên luôn cả việc điểm danh.
- Đứng ở đây, trình bày rõ ràng xem sáng nay em làm gì trong giờ Lý.
Đã nhận tội thay thì cũng phải bịa đầu đuôi hợp lý, Huyền thản nhiên kể ra một câu chuyện khác, chẳng có chữ nào nhắc đến Vy hay Đức. Hà Chi không tìm ra sơ hở gì, nhưng vẫn không muốn tin lắm. Bà đọc đi đọc lại dòng chữ trên sổ đầu bài, miễn cưỡng nghiến răng nói lớn:
- Nếu em chỉ nói mỗi thế thì thầy còn ghi như này à!?
Bà vỗ vỗ cuốn sổ, hàng chữ "Huyền phá lớp, vô lễ với giáo viên" lúc ẩn lúc hiện dưới bàn tay khẳng khiu điểm những vết đồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-niu-lay-tay-toi/277178/chuong-9.html