Nói là đi dạo một chút nhưng Thiên Manh cứ kéo Tiêu Sở Uy đi khắp nơi không muốn về, đến khi Tiêu Sở Uy không còn khoan nhượng nữa mà bế hẳn cô lên xe, cô mới từ bỏ ý định đi tiếp.
Về tới khách sạn Thiên Manh mới cảm thấy mệt rã rời, cái lạnh buốt khiến cả người như bị tê cứng. Cô đi vào nhà tắm ngâm mình trong nước ấm.
Thiên Manh có cảm giác mái tóc như bị cứng đơ, lại bết dính khó chịu. Dù Tiêu Sở Uy đã dặn cô không được gội đầu vì anh sợ cô bị cảm, nhưng cô vẫn không chịu được mà nhanh chóng gội sạch tóc, chưa được bao lâu thì Tiêu Sở Uy bước vào, vừa thấy mái tóc ướt dẹp của cô thì anh hậm hực đi đến bế cô đặt trên bồn rửa mặt rồi cẩn thận sấy khô tóc cho Thiên Manh, bất chợt cô ho nhẹ vài tiếng, người cô cũng âm ấm, Tiêu Sở Uy thấy vậy lập tức hối hận vì đã chiều theo cô, anh định cất giọng răn đe thì Thiên Manh biết ý mà chặn trước, cô ngả vào người Tiêu Sở Uy bắt đầu làm nũng:
"Em buồn ngủ rồi."
Anh lại đầu hàng với dáng vẻ này, mà đổi thành giọng nuông chiều:
"Được, anh bế em về giường."
Thiên Manh vòng tay qua cổ ôm lấy rồi ngả đầu lên vai anh. Tiêu Sở Uy đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô.
Thiên Manh rất dễ ngủ, đặc biệt là từ lúc cô ở bên Tiêu Sở Uy, và cô thường ngủ rất sâu nếu không có người gọi dậy cô sẽ ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3736320/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.