Một lúc sau,
Cả hai đi xuống tiến về phía bàn ăn đã được bày biện sẵn đủ thứ món trên đời, Thiên Manh chưa bao giờ thấy nhiều thức ăn trên một bàn tiệc dành cho chỉ năm người như vậy, giờ cô mới biết mỗi bữa ăn của cô đều nhiều món như vậy là từ đâu mà ra. Tiêu Sở Uy đi đến kéo ghế cho cô, sau đó anh cũng ngồi xuống cạnh.
Ông Thẩm cũng ngồi xuống ghế, nhìn về phía Tiêu Sở Uy và Thiên Manh lên tiếng:
"Hai đứa đã đến thăm mộ ông bà ngoại chưa?"
Tiêu Sở Uy đưa mắt nhìn ông Thẩm rồi trả lời nhanh.
"Vẫn chưa."
Nói đến đây anh mắt anh có chút lạ lẫm, khó nhìn ra cảm xúc.
Nghe vậy ông Thẩm lại hỏi thêm:
"Ư, ngày nào hai đứa quay lại Hàng Châu?"
Tiêu Sở Uy cũng lễ phép trả lời ông:
"Mùng 2, thưa cậu."
Ông Thẩm không trả lời mà chỉ gật đầu rồi bảo mọi người bắt đầu bữa tiệc.
Thiên Manh có thể cảm nhận được, tại sao Tiêu Sở Uy lại trở nên cung kính với cậu mình như vậy. Tính cách của
Tiêu Sở Uy có chút giống ông, nghiêm nghị, lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại nghịch lý vô cùng nhân hậu, cô có thể nhìn ra được tình yêu thương mà người cậu này dành cho anh.
Cơm ăn chưa được bao lâu thì giọng bà Thẩm vang lên, có chút vội vàng, như muốn dò xét:
"Hai đứa đã có dự định gì chưa?"
Tiêu Sở Uy đang gắp thức ăn cho Thiên Manh thì bị câu hỏi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3736315/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.