"Tiêu Sở Uy, sao anh lại ở đây?"
Thiên Manh gọi tên anh như thói quen, đôi mắt rưng rưng nhìn anh, như thấy được người tin tưởng che chở mà muốn mách lẻo mọi buồn phiền trong lòng.
'.." Tiêu Sở Uy mặt đầy giận dữ, không trả lời lại, anh nhìn đầu gối của Thiên Manh hàng chân mày rậm của anh bất giác nhau lại, mắt lại nhìn lên chiếc váy dính đầy nước ngọt của cô, hiện tại cô chẳng khác nào trẻ con bỏ nhà đi bụi bị phụ huynh bắt gặp.
Phút chốc anh thở phào nhẹ nhõm rồi kéo cô vào lòng mà vẫn chưa tuôn ra một từ nào. Đôi mắt anh nhắm lại, tay cũng siết chặt như thế anh suýt đánh mất đi một thứ vô cùng quý giá
Giờ đây Thiên Manh có thể nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh của anh, như thể anh vừa tham gia cuộc thi chạy đường dài, rất dài.
Phút giây này Thiên Manh lại nghĩ: đúng là hạnh phúc rất mong manh, vậy tại sao càng không trân trọng cơ chứ?
Chưa kịp tận hưởng cái ôm được lâu, anh đã bế cô lên đi lại xe rồi đặt cô ngồi vào ghế phụ, cẩn thận kéo dây an toàn thắt lại, rất nhanh chiếc xe được anh lái đi một mạch.
"Anh, sao anh biết em ở đây?"
Thiên Manh cất giọng để xóa bỏ bầu không khí im lặng trên xe. Cô không biết anh nhận thấy cô giận anh mấy phần, nhưng tạm thời cứ như cô đang là người có lỗi vậy, còn phải bắt chuyện với anh. (2°
"Điện thoại em gọi không được."
Anh rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3736310/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.