Bây giờ thần trí của hắn đã khôi phục như thường nhưng đoạn thời gian mà hắn mơ màng không rõ, hắn vẫn nhớ được ít nhiều.
Phàn Đình nhớ rõ, ở Vô Lượng sơn trang, một ít quản sự có địa vị tương đối cao hoặc là những công tử ở Tư Đồ gia có đôi khi sẽ lén ăn một viên dược hoàn trong một cái bình màu xanh. Dược hoàn này bé như viên kẹo đường, Phàn Đình từng ngây thơ đuổi theo muốn ăn, kết quả còn bị người ta cười nhạo.
"Đồ ngốc như ngươi cũng nên nhân lúc còn trẻ tuổi lực tráng thì dỗ dành mấy bà vợ đi. Chờ tới lúc ngươi không được, các nàng tự khắc sẽ buông tha ngươi. Còn về đan dược bảo bối này, trân quý vô cùng, ai mà nỡ cho ngươi dùng chứ?"
Những người lúc trước cười nhạo Phàn Đình bây giờ không biết đã đi đâu.
Nhưng Phàn Đình bây giờ uống Tiêu Dao hoàn còn chẳng cần tự mình bỏ tiền.
Là quà kỷ niệm quý giá mà cung chủ đưa tới, người của Toái Ngọc Cung vẫn khá yêu quý hắn. Nếu nhỡ mà dùng hỏng rồi thì phải làm sao đây? Bởi vậy, khi các đệ tử vất vả xếp hàng để có thể ngủ được với Phàn Đình thì hầu như đều tự chuẩn bị Tiêu Dao hoàn, hơn nữa, có đôi khi tình nguyện đắp chăn nói chuyện phiếm với Phàn Đình, cũng không mạnh mẽ cưỡng bách hắn.
Ài, nam nhân không thể so với nữ nhân được, bọn họ ở chuyện ấy ấy khá yếu ớt, cần phải che chở kỹ càng mới được. Không như các nàng, cho dù hàng đêm sênh ca, cũng chẳng trở ngại việc các nàng luyện công buổi sáng.
Lại nói, cuộc sống của Toái Ngọc Cung đối với những nam nhân nào đó được xưng là cực lạc nhân gian. Nhưng đối với Phàn Đình, đây chỉ là cách hắn báo ơn mà thôi.
Cũng may, cuộc sống như vậy rất mau đã kết thúc.
Cuối cùng, Lâm Hữu Tuệ vẫn không tùy tiện lựa chọn khôi phục thân phận nam tử. Hắn chẳng ngu, nếu với trình độ võ công bây giờ của hắn mà khôi phục thành nam tử thì hầu như mỗi một đệ tử Toái Ngọc Cung đá một chân cũng có thể đá chết hắn.
Muốn khôi phục thân phận nam nhân thì ít nhất võ công của hắn cũng phải đủ để bảo vệ bản thân mới được.
Trước kia khi còn ở nhà, Lâm Hữu Tuệ ghét nhất là luyện võ. Hắn nghĩ, nhà mình có tiền, sau này chuyện bảo vệ gia nghiệp bèn giao cho đường đệ, hắn chỉ cần phụ trách ăn chơi trác táng, sau đó sinh con nối dõi, đơn giản làm một công tử ăn chơi bét nhè là được. Nhưng giờ đây, hiện thực ép hắn trưởng thành, bây giờ, chuyện hắn thích làm nhất là luyện võ.
Bởi luyện võ thực sự là một chuyện rất linh thiêng, ở Toái Ngọc Cung có quy định, khi đệ tử đang chuyên tâm luyện võ, trừ phi có lệnh của cung chủ, nếu không không thể tùy ý quấy rầy.
Tư chất của Lâm Hữu Tuệ cũng không tính là kém, chỉ là bị trễ nải nhiều năm, muốn luyện võ từ đầu cũng có hơi khó khăn một chút. Cũng may, Hàn Thừa Nặc có võ công cao cường, tư chất cũng rất tốt, hắn dường như chỉ cần liếc mắt là nhận ra thân phận nam tử của Lâm Hữu Tuệ, âm thầm chỉ dạy hắn không ít.
"Tạ đại ca viết thư cho ta"
Hàn Thừa Nặc mới lên khỏi vực sâu chưa lâu đã bị đưa tới Toái Ngọc Cung, gia gia hắn là Phó giáo chủ Thiên Cực thần giáo, sau khi bị phản bội, tâm tính ông ấy thay đổi lớn khiến Hàn Thừa Nặc không hiểu biết quá nhiều về "thế giới bình thường", ở chuyện nam nữ cũng khá ngây thơ.
Bởi vậy, trong cuộc sống ở Toái Ngọc Cung, Hàn Thừa Nặc tiếp thu mà chẳng có trở ngại lại khiến Lâm Hữu Tuệ yên lặng nghĩ, có phải chính mình chuyện bé xé to không mà còn chẳng bằng một đệ đệ nhỏ hơn mình nhiều này?
Cũng may Tạ Tụ khá quan tâm tới đệ đệ mới nhận này, không có việc gì cũng sẽ viết phong thư gửi về, cũng coi như dạy Hàn Thừa Nặc sinh sống ở Toái Ngọc Cung như nào.
Hàn Thừa Nặc có tiền, Tạ Tụ cũng chẳng thiếu tiền, muốn sống được tới mức tốt nhất ở Toái Ngọc Cung cũng khá đơn giản, rải tiền là được.
Mua thêm chút son phấn các nữ đệ tử thích dùng, còn khi các nàng không thoải mái thì đưa chút thuốc, hơn nữa, về sự "hiểu lầm" của mọi người với Hàn Thừa Nặc, Hàn Thừa Nặc cũng đã nhanh chóng có được tình hữu nghị với các đệ tử ấy.
"Tạ trưởng lão nói gì?" Lâm Hữu Tuệ cũng biết Tạ Tụ khá coi trọng Hàn Thừa Nặc, nếu cũng sẽ chẳng thường xuyên viết thư như vậy. Hiện giờ, người nào ở Toái Ngọc Cung cũng muốn lấy lòng Tạ Tụ, ai cũng cho rằng hắn sẽ là phu nhân tương lai của Toái Ngọc Cung, Lâm Hữu Tuệ cũng chẳng phải ngoại lệ.
"Đại ca nói, tới lúc để Phàn Đình rời khỏi Toái Ngọc Cung để làm việc cho cung chủ trên giang hồ rồi"
"Thật sao?" Lâm Hữu Tuệ nghe vậy vô cùng vui mừng, quan hệ của hắn và Phàn Đình không tệ, thường thường nhìn thấy Phàn Đình không thể không bán đứng cơ thể mình, chính hắn cũng khá lo lắng cho vị huynh đệ này. Đám nữ nhân ở Toái Ngọc Cung ai nấy đều rất đáng sợ, nếu cứ tiếp tục lâu nữa thì chỉ e chưa tới 40, Phàn Đình sẽ hoàn toàn không được.
Đều là nam nhân, khổ như vậy, Lâm Hữu Tuệ cảm thấy chính hắn có thể đồng cảm nếu đặt mình vào hoàn cảnh ấy.
"Ngoài ra, đại ca còn nói, bây giờ cung chủ đưa một món quà kỷ niệm tốt hơn. Huynh ấy nói, nếu người này thay đổi triệt để thì mong ta chăm sóc hắn một chút. Nếu đối phương vui quên trời quên đất, thì kêu ta không cần lo cho hắn" Hàn Thừa Nặc cảm thấy chính mình đọc không hiểu lắm, dù sao Tạ Tụ cũng là quân tử, khi hắn viết thư không thể nào dùng từ ngữ quá dễ hiểu được.
"Để ta xem" Lâm Hữu Tuệ xung phong nhận việc.
"Được" Hàn Thừa Nặc cũng chẳng nghi ngờ hắn, rất mau đã đưa thư cho hắn.
Lâm Hữu Tuệ là ai cơ chứ? Trước kia, khi Lâm Hữu Tuệ là một công tử ăn chơi trác táng lưu luyến nhiều bụi hoa, Hàn Thừa Nặc hắn còn đang sống nương tựa với gia gia hắn ở dưới đáy vực đấy! Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra được ý tứ ẩn sâu trong lời Tạ Tụ.
"Cái lễ vật mới đưa tới này chỉ e chẳng phải người chính phái gì" Lâm Hữu Tuệ tự lẩm bẩm, "Nói không chừng còn cảm thấy Toái Ngọc Cung này là giấc mơ của nam nhân, còn cảm thấy đây là chốn cực lạc ấy!'
Lâm Hữu Tuệ hồn nhiên không biết một câu của mình đã vạch trần chân tướng.
"Nếu Tạ trưởng lão nói như vậy, Hàn huynh đệ, đệ không cần để ý đâu" Lâm Hữu Tuệ cũng chẳng hy vọng có người tới phân tán sự chú ý của Hàn Thừa Nặc. Một lão sư như Hàn Thừa Nặc có thể chỉ điểm mình hai lần thì hơn cả mấy ngày khổ tu của mình. Nếu đổi lại là một người khác nhận ra được sự lợi hại của Hàn Thừa Nặc, khi nào mình mới có thể luyện được võ công tuyệt thế?
Lâm Hữu Tuệ rời khỏi chỗ của Hàn Thừa Nặc xong lập tức đi nói tin tốt này cho Phàn Đình nghe.
Phàn Đình đang luyện kiếm, nghe được cũng vui ra mặt, "Ta có thể rời khỏi Toái Ngọc Cung?"
"Tạ trưởng lão viết như vậy" Lâm Hữu Tuệ khẳng định, "Bên người cung chủ đều là nữ, tuy rằng năng lực làm việc của đệ tử Toái Ngọc Cung rất mạnh nhưng các nàng quá dễ bị nhận ra. Muốn đi làm một ít chuyện bí ẩn thì chắc chắn là nam tử vẫn sẽ tiện hơn. Phàn đại ca, chỉ cần huynh được cung chủ tán thưởng, dẫu cho là huynh muốn báo ơn hay báo thù, chuyện cũng đơn giản hơn nhiều"
Phàn Đình vẫn còn khá sợ hãi Khúc Cửu Nhất.
Dù sao đây là người chỉ dùng cách vô cùng đơn giản cũng có thể nuốt trọn khối thịt mỡ Vô Lượng sơn trang này!
Phàn Đình biết bản thân càng có hy vọng thoát thân nên tính tình cũng nhẫn nại hơn, ở lại Toái Ngọc Cung mấy hôm.
Mà các đệ tử tới tìm Toái Ngọc Cung mấy ngày này đột nhiên phát hiện thái độ phục vụ của Phàn Đình khá tốt, chẳng hề giống như rối gỗ mà các sư tỷ muội đã nói.
Trong sự mong chờ của Phàn Đình và Lâm Hữu Tuệ, Hòe Hoa Khách mới khoan thai tới muộn.
Thiên hạ luôn có cách nói như này, thiên hạ mỹ nhân có một đấu, Toái Ngọc Cung độc chiếm bảy phần, hai phần ở hoàng cung còn dư lại một phần là người trong thiên hạ.
Có được tiếng tăm như vậy, Hòe Hoa Khách đương nhiên động lòng với Toái Ngọc Cung rồi.
Hơn nữa, trước đó, sau khi đối tượng rung động đầu đời của hắn vậy mà lại là Tạ Tụ giả nữ, càng khiến Hòe Hoa Khách sốt ruột.
Tạ Tụ đẹp, nếu hắn là nữ tử, cho dù liều mạng với Khúc Cửu Nhất, hắn cũng bằng lòng giành lấy tâm mỹ nhân. Nhưng Tạ Tụ lại là nam tử, còn Hòe Hoa Khách thực sự thích người khác phái, chỉ thích nữ nhân.
Hắn cũng rất lo lắng, sau khi bị Tạ Tụ gây ra bóng ma tâm lý, bản thân có thể có cái nhìn khác với các mỹ nhân khác hay không? Bây giờ có cơ hội tới Toái Ngọc Cung hội ngộ với mỹ nhân, đương nhiên tốt không còn gì bằng.
Thậm chí, cung chủ Khúc Cửu Nhất còn nói thẳng, võ công của Toái Ngọc Cung, Hòe Hoa Khách có thể học.
Có võ công, có mỹ nhân, có bạc, còn có chỗ dựa.
Gia nhập môn phái này thực sự chẳng lỗ.
Vì để cho các mỹ nhân Toái Ngọc Cung có ấn tượng tốt về mình, Hòe Hoa Khách đã chỉnh trang cho mình từ sớm, trước khi xuất phát còn cố ý xin phương thuốc dưỡng nhan từ chỗ Tạ Tụ để chính mình tuấn tú hơn chút.
Nào có nữ tử không thích đẹp đâu?
Lại nói tiếp, Tạ trưởng lão cũng là một người tốt, phương thuốc trân quý như vậy, bao gồm cả dược liệu đắt cũng chẳng thu mình một đồng nào? Khiến Hòe Hoa Khách vừa lo sợ vừa bất an.
Dù sao tấm bản đồ kia mình cũng chưa giao ra.
Là Khúc cung chủ nói, trước mắt còn chưa tới thời điểm của phần bản đồ cuối cùng này cho nên tấm bản đồ tạm thời vẫn ở chỗ của Hòe Hoa Khách.
Hòe Hoa Khách càng thấy ngượng hơn.
Khúc cung chủ thực sự chẳng có hứng thú gì với tấm bản đồ, là hắn ta hẹp hòi rồi.
Chậm rãi như vậy, tới khi Hòe Hoa Khách tới Toái Ngọc Cung, các đệ tử Toái Ngọc Cung đã chờ tới mức hơi mất kiên nhẫn.
Các nàng nghe nói cung chủ tặng lễ vật mới cho các nàng, tuy vậy không phải ở Ngọc Ngõa đài mà là làm đệ tử nhập môn bình thường, trong lòng đều mừng thầm.
Không được ở Ngọc Ngõa đài có ý rằng các nàng ngủ với sư đệ này không cần đưa tiền!
Trời ạ, dạo này Ngọc Ngõa đài thu phí quá đắt, một tháng các nàng chỉ có chút tiền như vậy, muốn tích cóp thực sự rất khó. Bây giờ lại có một người miễn phí? Quả là cung chủ, tri kỷ vậy đó.
Tuy vậy bọn tỷ muội cũng có hơi bất an, "Ai mua đồ cũng biết, của rẻ là của ôi, nam nhân không cần tiền có phải không ổn lắm không?"
"Ài, nói cũng không thể nói như vậy. Trên giang hồ có bao nhiêu nam nhân, đương nhiên sẽ có một số người hoàn toàn không được. Nhưng người cung chủ đưa tới có thể là những phàm phu tục tử ấy sao?"
Bọn tỷ muội nghĩ nghĩ, cũng đúng, các nàng phải có niềm tin vào thẩm mỹ của cung chủ.
Bởi vậy. khi Hòe Hoa Khách nhảy từ trên lạc đà xuống, nhìn thấy một rừng hoa má lúm đồng tiền.
Trời ơi!
Tiên cảnh tuyệt thế gì đây?
Hóa ra ở nơi cát vàng bay đầy trời này, còn cất giấu một ốc đảo như vậy? Mà bên trong ốc đảo này còn có nhiều tiên nữ ở đây chờ mình như vậy!
Mắt Hòe Hoa Khách sắp không đủ dùng rồi.
Tuy rằng tư sắc của những nữ tử đó không so được bằng Tạ Tụ khi giả nữ nhưng dù sao Tạ Tụ cũng là nam nhân, hơn nữa cũng chỉ có một. Nhưng ở đây, có các kiểu phong cách, dáng vẻ, quả thực là thiên đường mà bao nam nhân thiết tha mơ ước!
Khi Hòe Hoa Khách đang hết sức thưởng thức các đệ tử Toái Ngọc Cung, các đệ tử Toái Ngọc Cung cũng đang quan sát hắn.
Lớn vậy tuy không tươi mới lắm nhưng nam nhân trẻ hình như đều không ổn lắm, các nàng vẫn thích trẻ trung tráng kiện hơn.
Nhìn hô hấp này hẳn là một cao thủ, dù nội lực thấp hơn chút cũng chẳng sao, Toái Ngọc Cung các nàng cũng có rất nhiều dược liệu, cũng có rất nhiều công pháp, luyện nhiều chút là được.
Dáng người này cũng rất khá, trắng nõn sạch sẽ, nhìn cũng có chút sức.
"Bái kiến các vị sư tỷ" Hòe Hoa Khách ngụy trang bản thân giống y như thư sinh ngây thơ, hắn biết rất nhiều nữ hiệp giang hồ đều thích dáng vẻ này.
Đáng tiếc, nữ tử Toái Ngọc Cung đã gặp qua vô số nam nhân, dáng vẻ này của Hòe Hoa Khách căn bản chẳng lọt được vào mắt các nàng.
Nam nhân dỗ nữ nhân cũng được, nữ nhân lừa nam nhân cũng thế, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy phong cách thôi, không mới mẻ gì, có thời gian vậy thì không bằng lăn trên giường mấy lần thì biết được có phải vàng hay không!
Ngày đầu tiên Hòe Hoa Khách vào Toái Ngọc Cung, vừa ăn xong cơm chiều đã được một sư tỷ nhiệt tình dẫn tới phòng đã chuẩn bị tốt cho hắn.
Tới phòng rồi nhưng vị sư tỷ có dáng người yểu điệu, tư dung quyến rũ này lại chẳng vội vã rời đi.
Hòe Hoa Khách cũng là tay già đời, đương nhiên hiểu rõ ý của sư tỷ này.
Tình chóng vánh, hắn đương nhiên muốn một lần.
Hai người củi khô bốc lửa, rất mau đã lăn lộn trong phòng.
Ngoài cửa, các đệ tử Toái Ngọc Cung âm thầm liếc nhau, chỉ có thể cảm thán bản thân xuống tay quá chậm.
"Tốc độ của sư tỷ cũng quá nhanh rồi, một miếng này bị tỷ ấy ăn luôn rồi"
"Ài, thôi, trước đó, sư tỷ xếp hàng chờ Phàn Đình đã gần nửa năm, bây giờ Phàn Đình đột nhiên phải rời cung, sao có thể không sốt ruột được? Thôi, đợi lát chúng ta vào xem thử xem, đây cũng là ngày đầu tiên được ăn đấy!"
"Nghe giọng này, nam nhân mới tới thật ra rất khá đấy"
"Đúng vậy đúng vậy, giọng của sư tỷ cũng khá êm tai"
...
Hai người chiến đấu kịch liệt, Hòe Hoa Khách ôm nữ tử trong lồng ngực cũng thấy mỹ mãn.
Tuy rằng các nữ tử trước đó hoan hảo với hắn tuy cũng là tự nguyện nhưng rốt cuộc vẫn có chút thẹn thùng, kín đáo, hắn vẫn chẳng tận hứng được. Không ngờ tới nơi này, lập tức có mỹ nhân đưa tới cửa mà tư thái trên giường của mỹ nhân còn đẹp hơn.
Hắn cũng có chút trầm mê.
"Sư tỷ, sư đệ còn chưa biết xưng hô với tỷ sao?" Hòe Hoa Khách cảm thấy bản thân có thể duy trì mối quan hệ với sư tỷ này nhiều chút, nói không chừng về sau còn có nhiều lần nữa.
"Ta đứng thứ mười ba, ngươi gọi ta Thập Tam sư tỷ là được" Sư tỷ đẩy Hòe Hoa Khách ra, nhìn dấu vết trên người mình có hơi bất mãn. Nàng không thích nam nhân để lại quá nhiều dấu vết trên người mình, các nam nhân Ngọc Ngõa đài cũng biết điều này nên rất ít khi xúc phạm nàng.
Tuy vậy nghĩ tới việc chỗ của sư đệ không cần tiền, còn mới đến nên nàng cũng chẳng so đo.
"Sư tỷ, tỷ muốn đi đâu?" Trong lòng Hòe Hoa Khách căng thẳng, không phải là sau khi ngủ xong, sư tỷ hối hận muốn đi cáo trạng chứ? Loại chuyện này trước kia không phải hắn chưa từng gặp qua.
"Ta đương nhiên về phòng mình" Thập Tam sư tỷ nhanh chóng mặc xong quần áo, "Thời gian không còn sớm nữa, ta muốn trở về nghỉ ngơi một chút, dậy sớm luyện công"
"Nhưng..."
"Ta không thể độc chiếm ngươi" Thập Tam sư tỷ hôn trán Hòe Hoa Khách, "Nhóm sư muội ta còn ở ngoài chờ đó, ta cũng chẳng thể bá đạo như vậy được. Kỹ thuật của ngươi không tệ, sau này có cơ hội, lúc nào cũng có thể tới tìm ta"
Ơ?
Hòe Hoa Khách có hơi mờ mịt.
Nhưng khi Thập Tam sư tỷ đẩy cửa ra, bên ngoài chợt có năm, sáu mỹ nhân tiến vào.
Từ 18 tới 30, muôn chủng phong tình, muôn màu tư thái.
Đặc biệt là các nàng mặc rất hở mà ánh mắt nhìn Hòe Hoa Khách của các nàng cũng đong chút tình ý.
Sự dây dưa với Thập Tam sư tỷ tức thì biến mất trong lòng Hòe Hoa Khách.
Đây... Chính mình đang nằm mơ sao?
Khi Hòe Hoa Khách bị những mỹ nhân đó xô ngã, hắn mơ màng nghĩ.
Khúc cung chủ chỉ e là sợ bản thân không chịu trung thành với Toái Ngọc Cung cho nên mới sai sử nhiều mỹ nhân vậy tới ở cùng với hắn sao? Ai nha, hắn thực sự sẽ cúc cung tận tụy tới chết vì Toái Ngọc Cung mới thôi.
Dược trang.
Khúc Cửu Nhất đã bắt đầu lần ngâm thuốc thứ hai.
Lần này thuốc tắm nhẹ nhàng hơn nhiều so với lần đầu tiên, không đau vậy nữa.
Tuy vậy đồng nghĩa với việc thời gian sẽ phải kéo dài lâu hơn.
"Vẫn là có hơi đau, nếu có thể giống hệt như nước tắm thường, không phải, nên là vậy, sau khi ta ngâm xong lập tức tăng công lực lên nhiều thì tốt" Khúc Cửu Nhất bắt đầu đưa ra yêu cầu.
Tạ Tụ đã mặc kệ y.
"Được rồi, ta biết huynh ghét bỏ ta" Khúc Cửu Nhất thở dài than ngắn, "Chỉ thấy người mới cười nào thấy người xưa khóc? Trước đó khi ta ngâm thuốc, huynh cũng chẳng đối xử như này với ta, rất quan tâm là đằng khác. Kết quả bây giờ huynh như vậy với ta sao?"
Đang nói cái gì với cái gì vậy?
Tạ Tụ dở khóc dở cười, chỉ có thể buông y thư, nói chuyện với Khúc Cửu Nhất, "Nhìn như này, bây giờ em chẳng đau một chút nào, nếu không sao sẽ thấy nhạt nhẽo được?"
"Một người ngâm quả thực là nhàm chán" Khúc Cửu Nhất dựa vào thùng, "Ta ở đây không xem được sách, lại chẳng nghe xướng khúc được, còn chẳng được luyện công, đương nhiên là nhàm chán"
"Vậy em muốn nói cái gì nào?" Tạ Tụ rất tốt tính hỏi.
"Chúng ta đánh cược đi" Khúc Cửu Nhất tựa như nghĩ tới cái gì, nói nhanh, "Huynh là đại phu, ta cũng chẳng muốn bắt nạt huynh. Huynh nói, Hòe Hoa Khách tới tới Toái Ngọc Cung ta có thể kiên trì được bao lâu?"
"Hửm?"
"Tục ngữ nói hay lắm, không có ruộng bị cày hỏng, chỉ có mệt chết trâu. Nếu là người thường, chắc chắn chẳng kiên trì được bao lâu. Bởi Hòe Hoa Khách là hái hoa tặc, chắc chắn có thiên phú dị bẩm ở phương diện này, hơn nữa, Toái Ngọc Cung có Tiêu Dao hoàn dùng mãi chẳng hết, thời gian ấy có thể càng dài"
Tạ Tụ vốn đang nghe không hiểu nhưng Khúc Cửu Nhất đã nói rõ như vậy, Tạ Tụ muốn nghe không hiểu cũng chẳng được.
Phi lễ chớ nghe.
Tạ Tụ chỉ hối hận không che lỗ tai mình lại.
Đang ban ngày ban mặt mà nói chuyện này sao?
Cái này có gì để đánh cược chứ?
"Tạ Tụ, huynh nói, hắn có thể kiên trì bao lâu?" Khúc Cửu Nhất không thuận theo hỏi tới cùng.
"Nếu thân thể có vấn đề, đa số người sẽ chú ý. Ta thấy Hòe Hoa Khách cũng chẳng ngốc, hẳn cũng phải hai, ba tháng, tự khắc sẽ tỉnh táo lại" Tạ Tụ bị hỏi cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể đưa ra một câu trả lời.
Trên thực tế, dựa theo nam nhân thành niên, nếu hàng đêm sênh ca thì một tháng đã chẳng chống đỡ được. Hai, ba tháng đã coi như hắn nói quá rồi.
Đương nhiên, nếu không muốn sống thì cũng có thể kéo dài thêm chút.
Nhưng người tập võ biết rõ thân thể của mình.
"Hai, ba tháng, đệ tử của Toái Ngọc Cung ta, hai, ba người ngủ một ngày cũng chẳng đủ đâu" Khúc Cửu Nhất lắc đầu, "Hơn nữa, các nàng rất biết dỗ người, ta nghĩ, Hòe Hoa Khách kia có thể kiên trì bốn, năm tháng. Giữa đường dù hắn muốn rời đi chỉ e cũng chẳng dễ dàng như vậy"
Đồ vật miễn phí, không dùng thêm mấy lần thì không chiếm được lợi rồi.
Từ xưa tới nay, chuyện chiếm hời này, cả nam lẫn nữ đều thích làm.
"Ngọc Ngõa đài thu phí đắt như vậy cũng là vì bảo vệ những nam nhân đó" Khúc Cửu Nhất nghiêng nghiêng đầu, nghiêm túc nói, "Nếu không, bọn họ sống chưa tới trung niên chỉ e cũng đã tinh tẫn nhân vong. Dùng bạc có thể hạn chế số lần và nhân số, như vậy mới có thể phát triển lâu dài được"
Tạ Tụ yên lặng niệm khẩu quyết trong lòng, cố gắng để bản thân không nghe mấy lời tẩy não này của Khúc Cửu Nhất.
Hắn cảm thấy những lễ nghi mình học từ thánh nhân sắp hóa thành hư ảo rồi.
Giờ phút này ở Toái Ngọc Cung.
Lâm HữuTuệ phát hiện, gần đây Hòe Hoa Khách tựa như có hơi béo.
Khiếp!
Phàn Đình làm việc này bán mình để trả nợ, làm sao cũng chẳng béo được, cả người còn gầy đi nhiều. Hòe Hoa Khách này hàng đêm sênh ca sao còn béo lên được?
Không đúng nha!
Lâm Hữu Tuệ hỏi trên thăm dưới mới biết được, những đệ tử Toái Ngọc Cung bỏ một ít bạc tiết kiệm được ra để mua dược thiện từ các đại phu ở trong cung, mỗi ngày đều đưa tới cho Hòe Hoa Khách.
Các nàng đã có kinh nghiệm rồi.
Không thể để sư đệ không được quá sớm.
Bởi vậy, ở chỗ của Hòe Hoa Khách, thứ hắn nhìn thấy là các sư tỷ, sư muội đều hỏi han ân cần với hắn, nhào vào trong ngực hắn, muốn ngủ với dạng mỹ nhân gì cũng có, cho dù hiện tại cho hắn làm hoàng đế hắn cũng chẳng muốn đổi.
"Hai vị sư đệ vẫn quá rụt rè rồi" Hòe Hoa Khách vẫn khá hòa thuận với hai nam tử ít ỏi của Toái Ngọc Cung, Hàn Thừa Nặc và Lâm Hữu Tuệ, nơi này có quá nhiều mỹ nhân, vốn không lo bọn họ sẽ cướp mất, "Niên thiếu không phong lưu, sau này chẳng còn cơ hội nữa đâu"
"Hòe huynh, huynh vẫn nên kiềm chế một chút, nữ tử Toái Ngọc Cung chẳng đơn giản như huynh nghĩ đâu" Lâm Hữu Tuệ nhắc nhở uyển chuyển.
Mấy ngày nay, hắn nghe được không ít lần các sư tỷ, sư muội đàm luận về Hòe Hoa Khách, đơn giản là cảm thấy kỹ năng trên giường của hắn cũng không tệ lắm nhưng lời nói lại quá giả, nghe vô cùng ngấy, các nàng đã suy xét rằng ở lần lên giường kế, sẽ điểm huyệt câm của Hòe Hoa Khách để hắn chuyên tâm làm việc là được.
"Chỉ là mấy nữ tử mà thôi" Hòe Hoa Khách xua tay, "Các ngươi ấy, vẫn chẳng hiểu được lạc thú ở chuyện ấy"
Nói xong, Hòe Hoa Khách xua xua tay, chuẩn bị cáo từ, "Ta còn có hẹn, ta đi trước"
"Hàn huynh đệ, đệ đừng học theo hắn" Lâm Hữu Tuệ đau đớn nói, "Nữ nhân Toái Ngọc Cung đáng sợ nhất trên thế gian này, đệ đừng tùy ý trêu chọc các nàng"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]