Trước cái cây lộng lẫy, rực rỡ này, dường như tất cả mọi ngôn từ đều trở nên vô nghĩa.
Nhưng vào giờ phút này, hai người đứng trước cái cây này, trong lòng mỗi người lại ẩn giấu thiên ngôn vạn ngữ, chỉ là chẳng biết nên mở miệng như nào.
"Em..."
"Ta..."
Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ không hẹn mà cùng mở miệng, rồi lại cùng ngừng lại.
"Ta nói trước" Gương mặt Tạ Tụ ửng đỏ, giọng nói lại có chút run rẩy mà chính hắn cũng chẳng rõ, tựa như đã gom đủ dũng khí, thẳng thừng bá chiếm quyền lên tiếng, muốn nói ra lời trong lòng mình trước.
Dáng vẻ này không được Tạ Tụ lắm.
Tạ Tụ luôn bình tĩnh, tự biết kiềm chế, là quân tử nhân nghĩa, là thần y tài ba.
Nhưng dẫu có như nào, cũng chẳng nên là một nam tử thoạt nhìn có hơi lỗ mãng, rồi lại tản mát chút sầu thương này.
Điều này đối với Tạ Tụ không khác gì thử thách lớn.
Từ nhỏ hắn đã được giáo dục, cộng với những trải nghiệm từ nhỏ hầu như vô duyên với hai chữ "chủ động". Mà bản thân Tạ Tụ cũng là một người kiềm chế tất cả tình cảm của mình, như vậy thì hắn mới có thể chuyên tâm dấn thân vào y thuật.
Từ lúc bắt đầu, Tạ Tụ quả thực làm vậy.
Sở dĩ hắn ở lại Toái Ngọc Cung, ở lại bên cạnh Khúc Cửu Nhất, thậm chí còn làm Tiêu Dao hoàn giúp Khúc Cửu Nhất, hết thảy cũng chỉ là vì muốn nghiên cứu người "song tính" vô cùng trân quý này, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-chuong-mon-cua-mon-phai-toan-my-nhan/2559858/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.