Khúc Cửu Nhất nghe Tạ Tụ hỏi cũng ngơ ra.
Sao lại gọi là bỏ huynh ấy lại mà đi? Nói y như là kẻ phụ lòng vậy. Rõ ràng là y vì để mình và tông sư vô danh nọ không làm Tạ Tụ và các đệ tử Toái Ngọc Cung bị thương, vì suy nghĩ cho an toàn của họ nên mình mới rời đi. Sao ở trong miệng Tạ Tụ lại thay đổi cả tính chất câu nói rồi?
Quả là thế giới võ hiệp, một câu nói ý vị mười phần!
Nhân sĩ giang hồ và người Hồng Liên đạo hai mặt nhìn nhau, bọn họ bị chính suy nghĩ trong lòng làm cho xấu hổ.
Nếu nói, bây giờ Toái Ngọc Cung hành sự chỉ là một trận hiểu lầm thì trước đó tới giờ, họ đã phải trả giá bằng cả tính mạng của bằng hữu, đồng đạo, có phải chết oan rồi không?
Không, bọn họ chắc chắn là giả vờ làm vậy để che dấu thứ đằng sau*.
*Câu gốc là minh tu sạn đạo ám độ trần thường, ý thì tui dịch ở trên nè.
Toái Ngọc Cung sao có thể điều động toàn bộ lực lượng chỉ để làm đính ước hoa đăng cho Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất chứ?
Đôi nam nam này không phải sớm đã thông đồng với nhau rồi sao?
Bây giờ, bọn họ không thể lui, cũng chẳng còn đường lui.
Cho dù hiện tại, bọn họ cười hì hì buông đao kiếm trên tay xuống nói đây là một sự hiểu lầm thì người Toái Ngọc Cung cũng chẳng tha cho bọn họ.
"Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-chuong-mon-cua-mon-phai-toan-my-nhan/2559856/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.