Chương trước
Chương sau
"Trước đó ta chưa từng thương lượng trước với huynh, nhỡ ta không chuẩn bị gì ở dưới vực này thì huynh phải làm sao bây giờ?

Đã tới lúc này rồi, Tạ Tụ cũng chẳng nghĩ lại xem mà còn hỏi mình có đã hay chưa?

Đã cái đầu anh ấy!

Kiểu hành vi không hề chú ý tới tình mạng của bản thân này của Tạ Tụ đã chọc giận Khúc Cửu Nhất.

Y đâu có muốn làm người ở góa đâu.

Thấy Tạ Tụ bị đánh, dẫu biết Tạ Tụ không có việc gì nhưng trái tim của Khúc Cửu Nhất vẫn bị mất khống chế.

Còn có rất nhiều rất nhiều lời thoại và cảnh tượng bi tráng cũng chưa kịp triển khai bèn vội vàng ném tấm bản đồ đi sau đó quyết đoán đi xuống tìm hắn.

Đáng giận.

Trước kia sao y không biết yêu đương vào sẽ khiến người khác lo được lo mất như vậy?

"Ta nhớ rõ em từng phái đệ tử Toái Ngọc Cung đi điều tra địa thế xung quanh, cũng có một ít đệ tử cầm dụng cụ rời đi. Trước nay, em chưa từng làm chuyện gì mình không nắm chắc, nếu em cố ý chạy lên vách núi thì chứng minh được rằng em đã có sự chuẩn bị ở đây rồi. Hơn nữa, trước kia không phải em nói rồi sao? Nhảy vực không chết được, chắc chắn sẽ bò từ dưới vực lên sao?" Tạ Tụ vừa kéo Khúc Cửu Nhất ngồi xuống, vừa trấn an y một phen, lại còn chậm rãi nói ra lý do đã sớm nghĩ sẵn rồi.

Tạ Tụ phân tích nói có sách mách có chứng, hắn chắc chắn rồi mới có thể làm vậy!

"Vậy nhỡ ta không sắp xếp gì ở phía dưới thì sao?" Khúc Cửu Nhất vẫn thấy không thoải mái trong lòng, "Nếu ta tự kiêu với võ công cao cường của mình, vốn chẳng chuẩn bị gì thì phải làm sao?"

Tạ Tụ sao lại chẳng để ý tới an nguy của mình như vậy?

Đáng không?

"Cho dù là vách núi cao vạn trượng, nếu em nhảy, ta cũng sẽ chẳng do dự gì đi theo em" Tạ Tụ im lặng một lúc rồi nói, "Huống chi đây chỉ còn là một chỗ em đã sắp xếp sẵn, ta đương nhiên sẽ chẳng có gì cần phải băn khoăn cả"

"Huynh... Huynh còn nói lý à?" Khúc Cửu Nhất sợ ngây người, Tạ Tụ bây giờ chỉ cần xin lỗi dỗ dành y không phải xong rồi sao? Sao còn nói hết câu này tới câu khác vậy?

"Vậy em chẳng nói với ta đã vạch ra mưu kế như vậy với Tuyết Tiêu Tiêu. Khi ta thấy em bị mọi người vây công, biết rõ là giả nhưng cũng vẫn sẽ lo lắng cho em mà? Em đã từng nói, trên thế giới này, khó nhất là có cảm giác thật giống bản thân người đó, bây giờ em biết chưa?"

Bị dạy dỗ...

Y vậy mà bị Tạ Tụ dạy dỗ...

"Được rồi, về sau ta không làm như vậy nữa, huynh cũng đừng làm vậy nữa" Cuối cùng, cũng chỉ có thể là Khúc Cửu Nhất ngoan ngoãn xin lỗi.



Y là người rộng lượng, bao dung thêm chút là được rồi.

"Ừm, không việc gì tốt hơn biết sai mà sửa" Sắc mặt Tạ Tụ cuối cùng cũng tốt hơn.

"Đúng rồi, ta cũng chưa nói gì với huynh, sao huynh biết nên phối hợp diễn với ta như nào?" Thấy Tạ Tụ đã bớt giận, lòng hiếu kỳ của Khúc Cửu Nhất mới tăng lên.

"Điều ấy lại khá dễ..."

Sự ăn ý giữa Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất là ghế vì nó không phải bàn.

Cho dù trước đó chưa từng bí mật nói trước với nhau nhưng chỉ cần một ánh mắt của Khúc Cửu Nhất, Tạ Tụ đại khái sẽ biết được Khúc Cửu Nhất đang lên cơn nghiện diễn.

Với bản lĩnh của Cửu Nhất, bị mọi người vây công là chuyện không tưởng, càng chẳng nói tới việc bị ép tới đường cùng, bi phẫn nói ra câu "Trời xanh phụ lòng ta".

Tuy rằng thật sự rất xấu hổ nhưng Tạ Tụ vẫn dựa vào sự tin tưởng mãnh liệt để đè nén những cảm xúc xấu hổ trong lòng, diễn cùng với Khúc Cửu Nhất.

"Thực ra ta chẳng có kinh nghiệm gì, biểu diễn không quá đặc sắc, lời kịch cũng chẳng có khí thế gì. Ài, chủ yếu là vì người cổ vũ quá ít, vốn ta còn chuẩn bị cho Tuyết Tiêu Tiêu một áng trường văn thảo phạt hùng hồn dõng dạc để kích động sự thù hận của mọi người với ta. Không ngờ, huynh đột nhiên nhảy ra, Tiêu Tiêu cũng quên lời..."

Ài.

Nghĩ tới đây, Khúc Cửu Nhất cảm thấy rất thất bại.

Chuyện của tấm bản đồ dù y có muốn hay không cũng đã tới hồi kết rồi. Bởi vậy, Khúc Cửu Nhất muốn hoàn thành tốt đẹp buổi bế mạc chào sân của mình.

Đúng vậy, tuy Khúc Cửu Nhất còn trẻ nhưng đã có mong muốn thoái ẩn.

Trên giang hồ, những câu chuyện xưa cũ rung động lòng người cũng đã nghênh đón kết cục của nó, nhân sinh rộng lớn hào hùng này cũng phải có một cái kết. Cho dù là tiểu thuyết hay phim võ hiệp cũng chưa bao giờ miêu tả tập trung vào cuộc sống sau khi thoái ẩn của nam chủ khi đã giải quyết hết các nguy hiểm ở chốn võ lâm.

Mà Khúc Cửu Nhất bây giờ cũng muốn kết thúc trò khôi hài này.

Dù sao, những kịch bản nên xem y cũng đã xem hết rồi.

Nếu đã tìm được người không theo kịch bản thì y cũng chẳng cần phải ở lại giang hồ chơi tiếp nữa.

Đương nhiên, khi rời khỏi cái hố giang hồ phải chơi một trận lớn mới được.

Vì thế, Khúc Cửu Nhất mới lôi kéo Tuyết Tiêu Tiêu định diễn nốt trận tuồng này, để tất cả yêu ma quỷ quái nhảy ra một lượt, giải quyết trong một lần thuận tiện vẽ ra dấu câu tròn vẹn cho buổi bế mạc chào sân của y.

"Một khi đã vậy, trước đó sao em không gọi ta?" Tạ Tụ khẽ nhíu mày, "Ta cũng có thể phối hợp diễn với em"

"Nếu ta thoái ẩn, sẽ về Toái Ngọc Cung ở, ai cũng chẳng gây phiền phức cho ta, thanh danh ta vốn sẽ như vậy tiếp. Nhưng huynh thực sự là người thích trị bệnh cứu người, tới lúc ấy, ta chắc chắn còn phải đi cùng với huynh tới khắp chốn giang hồ cứu chữa tặng thuốc. Nếu còn kéo huynh tới diễn tuồng với ta thì tới lúc ấy, có thể huynh sẽ xấu hổ tới mức không ra khỏi cửa được"

Hơn nữa, Khúc Cửu Nhất ít nhiều cũng phải nghĩ tới tâm trạng của Tạ Tụ.

Thứ tiết mục xấu hổ này, Khúc Cửu Nhất tự làm không thấy sao. Nhưng nếu Tạ Tụ nói lời thoại với y xong liền thẹn thùng tới mức cúi thấp đầu sát đất, chỉ sợ chẳng chịu nổi đâu.

Ai biết Tạ Tụ hóa ra cũng hoàn thành mọi chuyện khá ổn?

Đương nhiên, cho dù Khúc Cửu Nhất nghĩ như vậy, chắc chắn cũng chẳng thể nói ra như thế được, tổn thương sâu sắc tới lòng tự trọng của Tạ Tụ!

Giữa người yêu với nhau, nói chuyện cũng cần có chút kỹ năng.

"Em muốn chơi, ta diễn cùng em một vở cũng chẳng tính là gì" Tạ Tụ cười nói, "Em ném tấm bản đồ lại cho họ rồi sao?"

"Ừm" Khúc Cửu Nhất ngáp một cái, "Cho dù ta có hủy tấm bản đồ, bọn họ cũng sẽ cảm thấy ta có giữ lại, chỉ cần một ngày chưa đào được ra kho báu thì họ sẽ chẳng chết tâm. Cho nên ta dứt khoát ném đồ về cho họ, chờ họ đấu tới ngươi sống ta chết. Chờ qua một thời gian nữa, chúng ta lại tùy ý soạn ra lý do gì đó, ví dụ như được cao nhân ở dưới vực cứu hay là không cẩn thận phát hiện ra sơn động giấu bí tịch võ công gì đó, luôn có lý do mà"

"Vậy..." Tạ Tụ muốn hỏi chuyện đó nhưng lại không biết nên hỏi như nào mới phải nên chỉ có thể dừng lại.

"Huynh muốn hỏi chuyện giữa ta, Khúc Thu Thủy và Trần Thủy" Khúc Cửu Nhất nhìn Tạ Tụ nói, "Huynh muốn hỏi cái gì đều viết trên mặt huynh rồi"

Tạ Tụ vội vàng đi sờ mặt mình.



Phụt.

"Tạ thuần thuần, ta đùa huynh đấy" Khúc Cửu Nhất cười vỗ đùi đen đét, "Hồng Liên đạo bên kia còn có Hòe Hoa Khách bọn họ, ta đã để Tuyết Tiêu Tiêu tới lúc ấy sẽ liên lạc với họ rồi. Còn về Khúc Thu Thủy bên này, có Tuyết Tiêu Tiêu đi theo rồi. Kiếm pháp của Tiêu Tiêu gần như đã tới cực hạn hiện giờ nàng ấy có thể đạt được rồi, mỗi tội nội lực của nàng ấy chẳng thâm hậu mà thôi. Trận tuồng này ít nhiều cũng vì nàng ấy"

"Huynh và ta chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được. Những thứ khác huynh không cần lo"

Trận chiến bên vách núi, Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ nhảy vực cùng nhau, trước khi chết, Khúc Cửu Nhất ném tấm bản đồ ra, mọi người đồng loạt tới tranh cướp.

Sau khi trả giá bằng một nửa số người hy sinh, ba phần của tấm bản đồ mới có được chủ sở hữu tương ứng.

Cuối cùng, Khúc Thu Thủy được một phần, Hồng Liên đạo có một phần và Phàm Tâm có một phần.

Nhưng không biết có phải vì vận may của Phàm Tâm không tốt hay không mà ông có được đúng phần mà người giang hồ nào cũng có, vốn chẳng đáng tiền.

Ngược lại, Khúc Thu Thủy và Trần Thủy mỗi người cầm một phần.

Vì thế, tình cảnh lại càng thêm xấu hổ.

Thế cục giang hồ lại có sự thay đổi.

Trên vách núi, hai phái chính tà đều tổn thất không ít người, một số môn phái đều có xu thế xuống dốc. Mà những môn phái rời đi lúc trước sau khi thấy như vậy càng đóng chặt cửa nẻo, không bao giờ muốn cuốn vào phân tranh của giang hồ.

Những người này đều điên rồi.

Hy sinh càng nhiều, trả giá càng nhiều, bọn họ càng chẳng thể dễ dàng rời đi được.

Phí tổn đằng sau quá lớn.

Hồng Liên đạo.

Trước mặt Trần Thủy, các vị trưởng lão Hồng Liên đạo ngồi theo vị trí còn Trần Huyền lại ngồi đối diện Trần Thủy, tỏ vẻ đã dự đoán được trước.

"Ta nói nhé đệ đệ à, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao tấm bản đồ trong tay ngươi ra đây đi" Trần Huyền gõ gõ bàn, trên mặt vừa khinh miệt vừa đắc thắng, "Cho dù ngươi không muốn đưa, chúng ta cũng sẽ mổ bụng ngươi để tìm được tấm bản đồ. Sau khi đi xuống từ vách núi, ngươi đã bị chúng ta quan sát gắt gao, vốn chẳng có cơ hội di chuyển tấm bản đồ. Tự ngươi giao ra đây còn có thể giữ lại vài phần thể diện"

"Thể diện?" Trần Thủy cười lạnh hai tiếng, "Ngươi thất bại không biết bao lần trong tay ta, nếu không phải phải giết ngươi thì không tiện bàn giao với bên nghĩa phụ, ngươi sớm đã bị ta chém không biết bao nhiêu lần rồi"

"Nhưng hiện giờ người thắng là ta" Trần Huyền không hề khách sáo, "Ta không giống với ngươi, ngươi tự cho mình tính đúng chẳng hề có sơ sót gì, cố ý quẳng tấm bản đồ ra giang hồ để dẫn dụ các tấm bản đồ khác, muốn làm tổn hại thế lực trên giang hồ. Kế hoạch của ngươi đương nhiên là không một kẽ hở nhưng một mình Khúc Cửu Nhất trực tiếp lật đổ kế hoạch mưu tính nhiều năm của chúng ta. Bây giờ, Khúc Cửu Nhất là nhi tử của ngươi, ngươi vẫn nên nói rõ ràng với nghĩa phụ chứ? Nói không chừng các ngươi là phụ xướng tử tùy, muốn độc chiếm tấm bản đồ!"

"Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do" Trần Thủy thấy Trần Huyền nhắc tới Khúc Cửu Nhất, sát khí trong mắt càng đậm, "Ngươi hại chết Cửu Nhất, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi"

"Ơ, đừng giả vờ nữa. Người như chúng ta nào có tình cảm dư thừa gì? Đừng nói nhi tử ngươi mới nhận chết, cho dù là đại nhi tử được ngươi nuôi từ nhỏ tới lớn, ngươi cũng chẳng tốt đẹp hơn Khúc Thu Thủy ở chỗ nào" Trần Huyền rất ghét Trần Thủy hư tình giả ý như vậy, "Tấm bản đồ đâu? Nếu ngươi không đưa ra, cũng đừng trách ta đưa ngươi xuống làm bạn với nhi tử của ngươi"

Trần Thủy đột nhiên nở nụ cười.

"Cười cái gì?!" Trần Huyền tự dưng thấy bất an trong lòng, đã tới lúc này rồi mà Trần Thủy còn cười được?

"Tấm bản đồ của nó ở chỗ của ta"

Một giọng nói hùng hậu vang tới.

Trần Huyền nghe thấy giọng nói này, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Những trưởng lão khác cũng đồng loạt khom lưng, "Chúc mừng giáo chủ tu luyện đại thành"

"Ta đã đột phá, bây giờ, thiên hạ không chỉ có một đại tông sư" Đối diện, người đi tới chỗ thiếu chủ Hồng Liên đạo là một người trung niên, giơ tay nhấc chân cũng mang theo khí chất oai nghiêm mười phần nhưng tuổi thực tế của ông ta lại chẳng có ai biết được. Chỉ biết, năm ấy ông ta từng có một trận chiến với Phàm Tâm. Phàm Tâm do là đại tông sư nên thắng được nửa chiêu, cũng bị thương nghiêm trọng, bây giờ, công lực toàn thân vẫn bị tổn hại nặng nề. Mà đạo chủ Hồng Liên đạo lại mượn cơ hội lần ấy đột phá, bây giờ còn sâu hơn khi trước.

Bây giờ lại đánh lại, chỉ e Phàm Tâm hoàn toàn chẳng phải đối thủ của ông ta.

"Chúc mừng nghĩa phụ. Nghĩa phụ thần công đại thành là phúc của Hồng Liên đạo ta" Trần Huyền quỳ dưới đất, mồ hôi ướt đẫm.



Sao nghĩa phụ sẽ xuất quan vào lúc này?

"Bẩm báo nghĩa phụ, nhi tử đã thương lượng với Khúc Thu Thủy bên kia xong, sẽ mở kho báu cùng nhau" Trần Thủy không hoang mang nói, "Bây giờ võ công của nghĩa phụ đạt đỉnh, kho báu này sẽ là vật trong nhà chúng ta"

"Nói rất đúng" Hồng Liên đạo chủ vỗ tay cười to, "Quả là nhi tử tốt của ta. Trong biết bao nhiêu nghĩa tử, người vừa có dũng có mưu cũng chỉ có duy nhất một mình con. Ngày nào đó, Hồng Liên đạo ta vẫn cần con tới gánh"

"Nghĩa phụ đang tuổi tráng kiện, nhi tử chỉ muốn theo hầu nghĩa phụ, cúc cung tận tụy tới chết mới thôi" Trần Thủy cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt mình.

"Cũng được, ngày mai chúng ta sẽ đi mở kho báu" Hồng Liên đạo chủ cười to. "Nếu ngươi thích Khúc Thu Thủy, tới lúc ấy, nghĩa phụ bắt nàng ta về cho con là được. Toái Ngọc Cung chẳng qua cũng chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi"

Khi Trần Thủy trở về, phát hiện trong phòng mình có một người.

Độc khí trên người người nọ lan ra, vừa nhìn đã biết chẳng sống được bao lâu.

Trần Thủy thấy vậy không khỏi cảm thấy hơi lạ, "Ngươi ở đây làm gì?"

"Ta tới là muốn làm giao dịch một lần với thiếu chủ ngài"

Tin tức của Tuyết Tiêu Tiêu rất mau đã truyền tới chỗ của Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ.

"Hồng Liên đạo chủ lão vương rùa đen vạn năm cũng xuất hiện? Cũng đúng, Trần Thủy đã là cha ta rồi, đương nhiên phải lui khỏi vị trí vai ác lớn nhất mới hợp logic. Khúc Thu Thủy vậy mà lại muốn mở tấm bản đồ với Hồng Liên đạo chủ, thật là kẻ tài gan cũng lớn!"

"Tuyết Tiêu Tiêu còn nói, Phàm Tâm cố ý đi khuyên bảo Khúc Thu Thủy, nói Hồng Liên đạo chủ chỉ e đã là đại tông sư, Khúc Thu Thủy hợp tác với ông ta chỉ là bảo hổ lột da, khuyên nàng sớm hủy tấm bản đồ, Khúc Thu Thủy cũng chẳng đồng ý..."

Khúc Cửu Nhất sờ sờ cằm, "Rất thú vị, Tạ Tụ, dược huynh luyện đã xong chưa?"

"Hạ độc tông sư hẳn không có vấn đề nhưng muốn hạ độc đại tông sư thì chỉ e rất khó" Tạ Tụ thành thật nói, "Nội lực của những người này đã quá thâm hậu, dược bình thường không có tác dụng gì với các ngươi"

"Vậy xuân dược thì sao?" Khúc Cửu Nhất chớp chớp mắt nói, "Chính là cái loại mà nếu không giao hợp âm dương thì sẽ nổ tan xác, mạnh mẽ áp chế cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, tăng cường dược hiệu xuân dược ấy. Cho dù là đại tông sư chỉ e cũng chẳng thể chịu được"

Đừng nói ở thế giới võ hiệp, cho dù ở thế giới tiên hiệp thì xuân dược cũng bách phát bách trúng, dễ dùng hơn bất cứ thứ gì!

Xuân dược mới là vua của vạn loại dược.

Tay đang bốc thuốc của Tạ Tụ chợt run lên.

Luyện Tiêu Dao hoàn cũng đành thôi nhưng đang yên đang lành, một thần y như hắn lại bắt đầu phải luyện xuân dược rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.