Nói như nào nhỉ? Trước lạ sau quen.
Tạ Tụ của lúc này cũng chỉ tự hỏi một lúc rồi đưa ra quyết định.
Đại tông sư bây giờ họ đánh không lại.
Nếu Khúc Cửu Nhất nói xuân dược có tác dụng thì chắc chắn có tác dụng. Tuy rằng hắn cũng chẳng hiểu vì sao một thần y đang yên đang lành như hắn sao không đi nghiên cứu các phương thuốc về nghi nan tạp chứng, cũng chẳng phải bệnh kỳ quái gì mà ngày nào cũng luyện Tiêu Dao hoàn với xuân dược.
Hệt như là từ ngày gặp được Khúc Cửu Nhất, cuộc đời của hắn như đột nhiên rẽ theo một hướng khác, một hướng đi mà hắn chẳng bao giờ nghĩ tới rằng có ngày mình còn thúc ngựa chạy bon bon.
"Nếu thực sự có tác dụng, ta cũng không phải không thể luyện chế" Thứ duy nhất Tạ Tụ để ý là hiệu quả của thuốc này.
Thứ như xuân dược giang hồ có đủ kiểu. Tuy vậy, vì nó được coi là thứ rác rưởi nên bình thường chẳng có ai đi cải tiến nó cả, được lưu truyền tới nay về cơ bản cũng chỉ có năm loại mà thôi.
Cũng chẳng biết có thể có tác dụng với đại tông sư không?
"Huynh cứ yên tâm, dược hiệu ra sao thì sẽ mạnh thế ấy, ta bảo đảm nó chắc chắn có tác dụng" Khúc Cửu Nhất khẳng định chắc nịch, dù sao y đọc sách nhiều năm như vậy chưa thấy lúc nào nó không có hiệu quả.
"Được rồi" Tạ Tụ vẫn bị thuyết phục, "Tuy vậy ta muốn cải tiến phương thuốc cần ít nhất nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-chuong-mon-cua-mon-phai-toan-my-nhan/2559748/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.